“Ha ha!”, một tiếng gọi sư thúc của Dương Hạo khiến tâm trạng của Du Huyền tốt hơn hẳn, sau đó hắn nói: “Ngươi cũng không cần gọi ta như thế, gọi Du Huyền là được, gọi thế ta thấy mình chiếm hời nhiều quá”.
“Ha ha, đã thế thì gọi huynh là Du Huyền huynh vậy”, Dương Hạo cũng gật đầu nói, nói thật thì cậu vẫn không quen gọi một người lớn tuổi hơn mình là sư huynh.
“Được!”, Du Huyền gật đầu.
Sau đó sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc nhìn qua đám người ở đằng xa đó nói: “Ta thấy ba người các ngươi cũng xem như có tu vi không tệ, nhưng ở đây các ngươi phải cẩn thận, trong tám mươi người còn lại không ai là đơn giản cả”.
Nói rồi tầm mắt hắn lướt nhìn quanh, dừng lại ở vài người một lúc lâu, cuối cùng mới chuyển sang nhìn mấy người Dương Hạo.
Hắn nói: “Ở đây các ngươi phải đặc biệt chú ý đến ba người”.
Dương Hạo nghiêm túc thuận theo tầm nhìn của hắn nhìn đến ba người đang đứng ở nơi cao kia, ba người kia đơn độc đứng ở đó, bên cạnh không có một ai.
Cả người bọn hắn đều có khí thế, cảm giác kiêu ngạo, người xung quanh đều không dám đến gần, có thể thấy tất cả mọi người đều rất kiêng dè bọn hắn.
“Thịnh Kinh Mãnh, cảnh giới Linh Kiếp bước một, nhưng thực lực của hắn chắc chắn không chỉ có thế, cảnh giới Linh Kiếp bước hai chưa chắc có thể thắng được hắn”, Du Huyền nhìn thanh niên tuấn tú ngồi khoanh chân nói.
Sau đó hắn nhìn về phía một thanh niên đồ trắng khác nói: “Tên đó là Thân Đồ Liệt Nguyệt, cũng là Linh Kiếp bước một, hắn và Thịnh Kinh Mãnh có thực lực ngang nhau, nhưng nghe nói trong tay người này có một món bảo vật thuần dương, rất hung hãn”.
Cuối cùng tầm mắt Du Huyền nhìn về phía tu giả thanh niên đồ đen cả người toát ra tà khí mãnh liệt đó.
Hắn nói: “Đồng Long của Phi Nha Tông, một kẻ điên thật sự, cảnh giới Tử Phủ pháp tướng, nhưng thực lực của hắn chắc chắn có thể áp đảo được cảnh giới Linh Kiếp bước hai. Tại đây xét về cảnh giới hắn không là gì, nhưng xét về thực lực hắn có thể xếp vào top ba, so với hắn có lẽ ta vẫn thua kém hơn một chút”.
Nói rồi sắc mặt Du Huyền khá xấu, có vẻ sự kiêng dè của hắn còn hơn cả với Thịnh Kinh Mãnh và Thân Đồ Liệt Nguyệt.
“Đồng Long?”, Dương Hạo nhíu mày, nhìn về phía thanh niên đồ đen đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vóc dáng người này không tính là cao to, nhưng cả người từ trên xuống dưới đều toát ra khí tức khiến người ta có cảm giác nguy hiểm, hắn đang nhắm mắt nhưng có thể tưởng tượng nếu hắn mở mắt ra chắc chắn sẽ lộ ra vẻ hung hiểm.
“Cẩn thận ba người này, những người khác ta cũng không nói gì thêm nữa, tin chắc bốn chúng ta kết hợp với nhau, nếu những người khác không kết hợp thành một nhóm lớn chắc sẽ không có gì đe dọa được chúng ta”, Du Huyền nói.
Xét về cảnh giới, bản thân hắn cũng là cảnh giới Linh Kiếp bước một, tu giả cảnh giới Linh Kiếp dĩ nhiên có kiêu ngạo của mình. Ngoài ba người đó ra, những người khác chẳng có mấy người lọt vào mắt hắn.
“Sắp xuất hiện chìa khóa của Thiên Thành rồi, mấy người có cảm nhận được sự dao động của không gian càng mạnh hơn không”, lúc này Ngưu Đằng nói, gương mặt thoáng hiện lên vẻ lo lắng.
“Là sắp động rồi, một khi trận pháp này dao động chứng tỏ một chuyện, bên dưới đã không có người sống nữa, hàng trăm người chỉ còn lại hơn tám mươi người”, Du Huyền cũng gật đầu nói.
Dương Hạo nhìn tám mươi mấy người ở đó không khỏi suýt xoa, mấy trăm người, ai nấy cũng đều là thiên tài, xét về thực lực và thiên phú đều vượt xa người thường.
Nhưng chỉ trên bậc thang này đã chết hết tám mươi phần trăm, sự tàn khốc ở nơi này khiến người ta chấn động không thôi.
Thực tế đây vẫn chỉ mới bắt đầu, tiếp theo mới là bước đi khó khăn nhất, tranh giành chìa khóa Thiên Thành, có lẽ sẽ giành giật tính mạng của chín mươi phần trăm trong số hơn tám mươi người này, người có thể sống sót chỉ là con số đếm trên đầu ngón tay.
“Ầm!”
“Rầm!”, ngay lúc họ còn đang suy tính thì cả bậc thang bỗng phát ra từng trận rung chuyển, mọi người đều bắt đầu trở nên căng thẳng và lo lắng.
Ngay cả mấy người đang nhắm mắt tu luyện đó cũng đều mở mắt ra, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nhìn xung quanh.
“Thang trời động rồi, Thiên Thành xuống!”, Du Huyền ngẩng đầu lên nhìn thành trì lơ lửng trên trời đó, lẩm bẩm hai chữ, sau đó lộ ra vẻ mong đợi.
“Vù vù!”, không gian bỗng thay đổi, mây gió ầm ầm, vô số năng lượng nhanh chóng tụ lại trên đỉnh đầu bậc thang.
“Ầm ầm!”, Thiên Thành rung chuyển, sau đó từng gợn sóng không gian dâng trào, bên trên xuất hiện từng không gian ảo.
“Bùm!”, sau đó không gian ảo kia nhanh chóng bao vây lại nhốt tất cả mọi người vào trong đó, đến khi cả không gian đều trở thành từng vùng thành trì nối liền nhau mới ngừng lại.
“Trận pháp Thiên Thành, phá đất xông ra”, Du Huyền không khỏi ngạc nhiên thảng thốt, nhìn tòa nhà không ngừng dâng lên, cũng cảm thấy chấn động.
Mọi người đều cảm thấy chấn động với những tòa nhà phá đất xông ra này.
“Trận pháp chân thật quá”, Dương Hạo không khỏi ngạc nhiên thốt lên, sau đó nghiêm nghị nói: “Không đúng, đây chắc hẳn không phải là trận pháp, là thật đấy”.
Sau khi bừng tỉnh, vẻ mặt cậu càng thể hiện rõ sự chấn động, nếu nói là đúng thì những tòa nhà này chính là tòa nhà bị giấu trong không gian khác trước đó, nói cách khác đây là sau khi hai vùng không gian trùng lặp mới xuất hiện.