Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Du Huyền bàng hoàng nhìn cảnh tượng gần như trong tầm tay, tim đập loạn nhịp. Có thể mở ra con đườn tới Thiên Thành có nghĩa là kho bảo vật truyền thừa sẽ hoàn toàn mở ra với Dương Hạo.  

             “Xuống đưa bọn họ lên đây!”, Dương Hạo xoay người, hất tay với Du Huyền.  

             Du Huyền gật đầu, sau đó quay lại đỉnh núi, nhấc hai người Ngưu Đằng và Lãnh Lăng lên, bay tới chỗ cánh cửa.  

             “Ầm!”, hình bóng của bốn người biến mất trong khoảng không, bọn họ xuất hiện trên con đường bậc thang vạn dặm tới Thiên Thành. Nhìn lên bầu trời, ánh mắt đầy sự phấn khích.  

             “Từ nay về sau, đây sẽ là địa bàn của Dương Hạo ta”, Dương Hạo nói, tràn đầy bá đạo. Khi phất tay, khí thế anh hùng vô biên.  

             Ba người đứng phía sau cậu cũng tràn đầy kinh ngạc.  

             "Tạm thời mọi người đừng đi lung tung. Con đường tới Thiên Thành này trận pháp trùng trùng, nếu như vào trong, ta sẽ không cứu được đâu. Mà ta muốn phá trận pháp ở đây, e là phải trăm năm mới có khả năng”, Dương Hạo nói.  

             Khi vào đây lần đầu tiên cậu đã biết nơi đây cấm chế trùng trùng, lên tới hàng vạn cái, nếu muốn phá hết cấm chế và trận pháp ở đây, dự vào tu già trận pháp tam lưu như cậu, trăm năm còn là ít.  

             “Vậy thì chán chết, ở lì ở đây, ta không ngồi im được”, Ngưu Đằng không chịu được nói.  

             Dương Hạo khẽ cười, trừng mắt nhìn hắn: “Ta đâu có bảo đệ ngồi bất động ở đây, yên tâm đi! Chỉ cần cho ta thời gian, ta sẽ từ từ phá các cấm chế và trận pháp. Ít nhất mỗi ngày có thể mở ra một không gian”.  

             Cậu nói như vậy, trong lòng thầm nghĩ nên nghiên cứu trận pháp thật tốt. Nếu như có thể phá được trận pháp trên con đường tới Thiên Thành, cuối cùng tìm được thông đạo dẫn tới nơi, vậy thì đồng nghĩa với việc cậu sẽ có được truyền thừa của chín Đại Thiên Quân. Đến lúc đó, cậu có thể bồi dưỡng ra Thiên Quân của mình.  

             “Tạm thời các đệ cứ ở đây, ta đi xử lý một số tên”, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, bóng dáng Dương Hạo liền biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, cậu đã ở trong chiến hạm Trấn Linh.  

             “Thả ta ra!”  

             “Tên chết tiệt, ta phải băm vằm ngươi ra làm trăm mảnh”.  

             “Phá! Phá! Phá ra cho ta!”  

             Vừa vào trong chiến thuyền, Dương Hạo đã nghe thấy từng tiếng gào. Một trăm ba mươi tám cao thủ cảnh giới Linh Kiếp đều bị xiềng xích giam cầm, dù có cố gắng hết sức cũng không thể thoát ra được.  

             “Là ngươi!”  

             “Tiểu tử, mau thả ta ra, nếu không sư tôn ta nhất định sẽ giết chết ngươi”.  

             “Đúng vậy! Chỉ cần Thiên Quân tới, đến lúc đó ngươi muốn toàn thân cũng đừng hòng”.  

             Nghe thấy những lời này, Dương Hạo cười lạnh, nói: “Thiên Quân, các ngươi phải biết, chiến hạm này là do Đại đế truyền lại cho ta. Thiên Quân của các ngươi, dám động vào ta sao?”  

             Giọng nói của cậu truyền ra, lập tức khiến cho những cao thủ cảnh giới Linh Kiếp kia đều im bặt, thậm chí quên cả việc vùng vẫy.  

             Trong mắt họ hiện lên sự sợ hãi và hoảng loạn. Nếu như đúng như lời Dương Hạo nói, chiến hạm này là do Đại Đế truyền lại, vậy thì bọn họ không thể nào thoát ra được, cho dù là Thiên Quân cũng không dám ra tay với Đại Đế.  

             “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”, một ông lão râu trắng hỏi, giọng điệu đầy uất ức. Bị bắt bởi một thằng nhóc cảnh giới Tử Phủ nguyên anh, đây đối với bọn họ mà nói là một nỗi nhục lớn. Hơn nữa bọn họ chỉ có thể chịu đựng.  

             “Rất đơn giản, làm nô lệ của ta”, Dương Hạo cười khẩy một tiếng.  

             “Không thể được”, ông lão đó thẳng thừng từ chối, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.   

             Mình đường đường là cường giả cảnh giới Linh Kiếp bước ba lại làm nô lệ cho một thằng nhóc cảnh giới Tử Phủ. Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, e là ông ta không thể ngóc đầu lên được.  

             “Ta không bảo ông đồng ý”, Dương Hạo cười gằn.  

             “Ngươi đừng có mơ!”  

             “Đúng vậy! Cho dù chết cũng tuyệt đối không trở thành nô lệ của ngươi”.  

             “Giết ta đi, đừng nghĩ đến việc khiến ta làm nô lệ cho ngươi”.  

             Nghe lời tức giận của những tên này, Dương Hạo cười khinh thường, nói: “Trước mặt ta, các ông không có quyền lựa chọn”.  

             “Ầm!”, cơ thể chấn động, sao có lực linh hồn bộc phát trong tức khắc, một khí thế mãnh liệt bạo phát từ trong cơ thể cậu.  

             “Cơ thể Ma Vương!”  

             Cùng với sự xuất hiện của cơ thể Ma Vương cao ba mươi thước phía sau, tất cả những tu giả đang bị giam cầm đều sửng sốt. Bọn họ đều cảm thấy bản thân dường như rơi xuống vực thẳm vô tận.  

             “Ma, ma tu!”  

             “Trời ơi, hắn là một ma tu!”  

             Trước sự kinh ngạc, run rẩy, còn có sợ hãi của đám người này, khóe miệng Dương Hạo khẽ nhếch lên. Cơ thể Ma Vương của cậu bước từng bước về phía trước, hàng chục hồn chú lập tức bay ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK