Hắn cũng đã từng nghĩ rồi, Cao Minh Thu không rõ sống chết, đám người còn lại của tộc Lân Giáp e rằng đều khó thoát khỏi thủ đoạn của Dương Hạo, dù cho bọn chúng được bảo toàn thì bọn chúng nên lựa chọn ra sao.
Bây giờ con đường trở về của bọn chúng đã bị chặn cứng rồi, trừ phi chiến sự tại thế giới Phong Vũ kết thúc, nếu không bọn chúng chỉ có thể ở lại bên trong thế giới Phong Vũ mà thôi.
Tiến vào đất hoang đại vực khó khăn, rời khỏi đất hoang đại vực dễ dàng, thế nhưng bọn chúng lại chẳng thể che đậy thân phận của mình, ra ngoài sẽ bị tộc người nhận ra, nhất định sẽ coi như kẻ thù, nếu như giao chiến thì chắc chắn sẽ vì ít không địch lại được đông mà chết ở thế giới Phong Vũ, cuối cùng vẫn chỉ có đường chết mà thôi.
Trở về bên ngoài biên giới, trong thế giới của mình? Nực cười, giờ là lúc nào rồi, tộc Lân Giáp đang đại chiến với thế giới Phong Vũ, căn bản chẳng thể trở về.
Phong Hàm cảm thấy Dương Hạo chính là một lựa chọn, thực lực của người này mạnh mẽ như thế, nhất định có năng lực bảo vệ cho đám người tộc người cá của mình, nói không chừng còn có cơ hội trở về quê hương sau khi chiến sự kết thúc.
Đương nhiên làm như vậy cũng có nguy hiểm, Dương Hạo có lẽ sẽ dẫn bọn chúng đi trên con đường chẳng thể quay lại, thế nhưng dựa vào hiểu biết của hắn đối với Dương Hạo thì hắn cảm thấy Dương Hạo chưa chắc sẽ độc ác tàn nhẫn như thế.
Vậy nên Phong Hàm mới đưa ra lựa chọn về dưới trướng Dương Hạo, đám người còn lại của tộc người cá cũng hiểu ý của Phong Hàm, đồng loạt nhìn về phía Dương Hạo bằng ánh mắt chờ mong.
Dương Hạo gật đầu nói: “Nếu như mấy người bằng lòng thì ta có thể dẫn mấy người vào trong Thiên Thành của ta, kể từ ngày hôm nay mấy người chính là khách của ta, nếu như có cơ hội trở về thì mấy người cũng có thể trở về”.
Phong Hàm không khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Khách? Vậy bọn ta không phải nô tài của ngươi ư? Vậy bọn ta thật sự có thể trở về vào một ngày nào đó sao?”
Dương Hạo biết đối với đám người của tộc người cá này mà nói, sự hậu đãi không bằng sự tôn trọng trên thân phận, y khẽ cười nói: “Đương nhiên là thật rồi, khách chính là bạn của ta, sao có thể so sánh với nô tài được chứ. Mấy người về dưới trướng ta nhưng không phải là thứ mà đám nô tài kia có thể so bì được, vậy nên sẽ có sự tự do. Chỉ cần có cơ hội trở về thì mấy người có thể đi bất cứ lúc nào. Nếu như ta nói lời không giữ lời thì trời đất sẽ chứng giám!”
Một giọt máu tươi rơi xuống từ trên ngón tay của Dương Hạo, đột nhiên bị một tia sáng màu vàng bao trọn lấy và biến mất tăm.
Đây chính là “lời thề đất trời” quan trọng nhất trong thế giới Phong Vũ, nếu như không làm được thì nhất định sẽ để cho trời cao thay bạn hoàn thành, đồng thời kẻ thất hứa cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt của trời cao, đó là nỗi đau đớn mà bất cứ kẻ tu luyện nào đều không thể chịu đựng nổi.
Nếu như đã nói tới nước này, mấy người Phong Hàm sao có thể không tin nữa, trong mắt bọn họ không giấu nổi vẻ cảm kích, Dương Hạo đoán đúng rồi, tôn trọng quan trọng hơn rất nhiều so với sự hậu đãi.
Trong tộc Lân Giáp, địa vị của tộc người cá vô cùng thấp kém, điều này cũng không có gì kỳ lạ, bởi vì số lượng của họ ít, sức chiến đấu kém.
Khả năng chiến đấu đơn độc của họ không tốt và họ chỉ có những chiêu thức tấn công tầm xa, một khi đã nhập cuộc cận chiến thì điểm yếu của tộc người cá sẽ bộc lộ ra hết.
Và cho dù là tấn công tầm xa, thì tộc người cá cũng phải dựa vào hồ, biển mới có thể phát huy năng lực tấn công mạnh nhất, nếu không thì không thể làm được.