Lúc này, một bàn tay đặt lên vai cậu ta, giọng nói của Dương Hạo vang lên: “Đi theo ta, đây là huyễn trần Hắc Dạ, nếu ngươi không đi theo ta, có thể sẽ lạc trong bóng tối vô tận này trong chốc lát”.
Lãnh Lăng gật đầu, sau đó vươn tay nắm lấy cánh tay Dương Hạo, hai người từng bước đi về phía trước.
Khi tiếp tục đi về phía trước, Dương Hạo phát hiện huyễn trận Hắc Dạ này lớn hơn so với tưởng tượng của cậu rất nhiều. Sau khi đi bộ khá xa, mọi thứ vẫn tối om.
“Không đúng!”, Dương Hạo đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng thoáng hiện lên một tia sợ hãi.
Nhớ lại những ghi chép về trận đạo của Đoạn Vô Song, trận đạo này có chút tương đồng với huyễn trận Hắc Dạ nhưng tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
“Đây là Vĩnh hằng hắc ám chi trận, sát trận phức tạp nhất trong huyễn trận!”, cậu không khỏi cảm thán một tiếng, nói với Lãnh Lăng: “Nghỉ ngơi một chút, ta cần phải suy nghĩ đã”.
Huyễn trận Hắc Dạ rất đơn giản, nhưng Vĩnh hằng hắc ám chi trận phức tạp hơn rất nhiều. Trong huyễn trận Hắc Dạ có tổng cộng 18 căn cứ, trong khi Vĩnh hằng hắc ám chi trậncó cổng tộng 1868 căn cứ hình thành.
“Được!”, Lãnh Lăng biết rằng lúc này mình không thể quấy rầy Dương Hạo, cậu ta gật đầu rồi sau đó ngồi khoanh chân bên cạnh, yên lặng chờ đợi.
Nhưng lúc này trái tim cậu ta lại chấn động. Tên Dương Hạo này đến trận đạo phức tạp như vậy mà cũng có thể nhìn ra, thực sự quá kinh người.
“Vĩnh hằng hắc ám chi trận, trong huyễn trận có sát trận, trong sát trận có huyễn trận, trong trận sát khí vô hạn. Để bố trí được trận đạo này cần phải có một viên Khỏa thuần nguyên tinh thạch”, Dương Hạo lược lại trong trí nhớ về Vĩnh hằng hắc ám trận, đột nhiên cảm thấy cứng họng.
Một viên Thỏa thuần nguyên tinh thạch ít nhất phải cần 500.000 viên Huyền dương tinh thạch thượng phẩm. E là đến cả tông môn Thiên Quân thông thường cũng không thể có được.
Hơn nữa bây giờ trên người cậu có rất nhiều tinh thạch linh khí thượng phẩm nhưng lại không có viên Huyền dương tinh thạch nào.
“Rốt cuộc là sự tồn tại thế nào mới có được số tiền lớn như vậy?”, trong lòng vô cùng cảm thán, Dương Hạo lại tiếp tục lục lại kí ức về Vĩnh hằng hắc ám chi trận trong đầu.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hai tháng. Trong hai tháng này, Dương Hạo ngồi bất động, toàn tâm toàn ý suy luận về trận pháp.
Còn Lãnh Lăng ngồi bên cạnh cậu lúc nào cũng trong trạng thái cảm nhận phạm vi 100 mét xung quanh, bảo vệ Dương Hạo.
“Khó quá! Không ngờ rằng mình mất tận hai tháng để suy nghĩ về trận pháp này. Không chỉ dùng hai tháng mà mình còn hoàn toàn không thể lĩnh hội được cách bố trận, chỉ là hiểu được chút về cách vào được tâm trận và cách phá trận mà thôi”, Dương Hạo đứng dậy, sau đó hai mắt bắn ra tia sáng từ trong bóng tối.
“Lãnh Lăng, chúng ta đi!”, Dương Hạo kẽo Lãnh Lăng, dẫn cậu ta đi nhanh về phía trước.
Dựa vào sự lĩnh hội trong ký ức của mình, mỗi một bước đi của cậu đều rất điêu luyện. Trong nháy mắt, cậu lao ra ngoài trăm mét, sau đó đi xoay người đi vòng, mỗi bước đi đều dựa theo điểm yếu của trận pháp.
Đối với Lãnh Lăng mà nói đều là một màu đen kịt. Nếu không phải Dương Hạo kéo cậu ta, e là cậu ta sớm đã mất phương hướng trong bóng tối rồi.
“Này, thi thể của một cường giả”, đúng lúc này, Dương Hạo đột nhiên phát hiện cách cậu không xa có một thi thể, bên cạnh còn có binh khí rải rác.
Trong lòng khẽ động, cậu trực tiếp đưa thi thể vào trong nhẫn Hắc Vân, sau đó đi tiếp.
Chớp mắt đã một giờ trôi qua, khi một luồng sáng trắng mạnh xuất hiện trong tầm mắt của hai người, cuối cùng họ cũng bước vào trung tâm của trận pháp.
“Thuần nguyên tinh thạch, năng lượng mạnh quá”, Dương Hạo không khỏi mỉm cười nhìn viên đá màu trắng sữa to bằng nắm tay đang trôi nổi trong tâm trận.