“Vù!”, một luồng ánh sáng đột nhiên xuyên qua người Dương Hạo, uy lực đáng sợ đó xuyên thẳng qua xương vai của y.
Cả người lảo đảo, Dương Hạo nhìn luồng ánh sáng biến mất trong bóng tối không khỏi ớn lạnh.
Cơn đau nơi vết thương không so được với sự kinh hoàng trong lòng, khoảnh khắc vừa rồi nếu không nhờ y kịp thời tránh được thì có lẽ không phải chỉ bị thương thôi đâu.
“Là điện quang do tia chớp sinh ra, như thể long xà, vô cùng đáng sợ”, nhìn thấy thế, Tiêu Tâm nhanh chóng sử dụng sức mạnh cổ thần đề phòng xung quanh.
“Đi và đến đều không có vết dấu gì, rất khó phòng bị”, Dương Hạo trầm giọng nói, mắt nhìn xung quanh, thậm kêu khổ, nơi này quả đúng là khủng khiếp.
“Không vào hang cọp sao bắt được cọp, đi tiếp”, im lặng hồi lâu, y tiếp tục xoay người đi lên phía trên, nhưng ngay sau đó y cảm nhận được nơi bắp chân mình truyền đến một luồng khí sắc bén đáng sợ.
Đợi đến khi y nhìn xuống mới nhận ra trên chân mình đã xuất hiện một miệng vết thương, đâm xuyên vào cơ bắp từ trước ra sau, ngay cả xương cũng suýt bị đâm nát.
“Ôi!”, y lại hít sâu một hơi.
“Xem ra không thể để thân trần mà đi tiếp nữa rồi, nếu không sẽ bị tra tấn đến chết mất”, y nói, sau đó cả người toát ra khí tức lực đại đạo mãnh liệt.
“Keng!”, đại đạo của kiếm lưu chuyển ngoài cơ thể y hóa thành từng tia kiếm quang, chém vào sấm sét mạnh mẽ xung quanh.
Cơ thể y nhanh chóng xuất hiện một lớp ánh sáng, sau đó cả người bay lên biến thành một cơ thể chiến thần cao vài chục trượng.
Ánh sáng màu vàng lập lòe, y bước đến trước như một vị thần linh, Tiêu Tâm đằng sau nhìn đến tròn mắt há hốc miệng.
Vẫn chưa là gì cả, sau đó một luồng phong chi đại đạo lưu chuyển, tốc độ của Dương Hạo bỗng trở nên rất nhanh như thể ảo ảnh bay về phía trước.
“Tên này thế mà lại thành thạo ba loại đại đạo”, Tiêu Tâm đã không thể nào miêu tả được sự chấn động trong lòng mình, hắn thắc mắc rốt cuộc Dương Hạo mạnh đến mức nào?
“Chết tiệt, sao cơ thể hắn lại có thể mạnh đến thế chứ?”, một bóng người ở cách hai người mấy trăm mét chậm rãi đi lên, đó chính là Văn Thương.
Nội liễm thần hồn của Dương Hạo và Tiêu Tâm không thể cảm ứng được tình hình xung quanh nên không biết sự tồn tại của hắn, nhưng Văn Thương có một món bảo vật có thể dễ dàng biết được từng hành động của hai người.
Trong tay Văn Thương có một chiếc gương màu đồng cổ, lớn khoảng chừng một bàn tay, ẩn chứa khí tức cổ xưa.
Dương Hạo và Tiêu Tâm xuất hiện trong chiếc gương này nên hắn nắm rõ được từng cử chỉ, hành động của họ.