Con số 50.000 đã khiến nhiều tán tu bên dưới không nói nên lời. Con số này là một con số trên trời đối với nhiều người.
“Tám mươi nghìn!”, Tịch Tung Hoành đảo mắt mấy lần, sau đó trực tiếp hô lên một dãy số. Bên cạnh nó, Vi Yến Sơn khẽ cau mày.
“Một trăm ngàn!”, Dương Hạo lại nói, thêm hai mươi ngàn nữa.
“150.000!”, Tịch Tung Hoành như thể là một đứa trẻ đang hứng khởi, hét lên con số này mà không cần suy nghĩ. Cái giá 150.000 đập vào tai nhiều người trong hội trường như một tiếng sấm.
Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên khóe miệng Dương Hạo, sau đó y thản nhiên hét lên: "Một ngàn Thuần Dương Tinh hạ phẩm!"
Ngay khi ba chữ Thuần Dương Tinh được phát ra, đám đông đã nổ ra một cảnh tượng ồn ào nhất từ trước đến nay. Không nói đến bọn họ, ngay cả mấy Thiên Quân trong phòng cùng mấy vị cao thủ có lai lịch cũng phải kinh ngạc.
"Haha! Ta đã muốn thì đừng hòng ai cầm đi được!”, đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Tịch Tung Hoành vang lên, mang theo giọng điệu chế giễu.
“Đừng”, Vi Yến Sơn nhanh chóng nhảy dựng lên, muốn ngăn cản đứa nhỏ.
Nhưng đã quá muộn để ngăn cản nó, Tịch Tung Hoành trực tiếp ra giá: "200.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm!"
Sau khi hét lên, thằng nhóc còn liếm khóe miệng, tựa hồ có chút không vừa ý, lại muốn hét lên lần nữa.
Mà Vi Yến Sơn bên cạnh cũng đang đứng thẳng người, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
"Vi Yến Sơn, ngươi giỏi thật đấy. Ta chỉ là không biết, bằng hữu của ngươi, có lấy ra được nhiều Thuần Dương Tinh hạ phẩm như thế không, hai trăm nghìn!”, giọng điệu của Đàm Khinh Tinh sắc bén, nhưng trong bụng đã nở hoa rồi.
Lão nháy mắt với Dương Hạo, sau đó duỗi tay giơ ngón cái lên.
Trên khóe miệng Dương Hạo lộ ra một tia giễu cợt, nói: "Tịch Tung Hoành là con trai của Tịch Minh Vũ, xuất thân phi thường. Cho dù Vi Yến Sơn được cha bảo vệ, e rằng hắn cũng sẽ không dám xúc phạm Tịch Tung Hoành. Nếu đã muốn chơi, thì phải chuẩn bị tinh thần chơi đến chết chứ. Thằng nhóc Tịch Tung Hoành đó sao có thể dễ dàng lợi dụng như vậy?"
Có một người khác cũng nghĩ như Dương Hạo, đó chính là Tịch Tung Hoành. Trên môi nó lộ ra một vòng cười lạnh, còn có một chút giễu cợt trên khuôn mặt non nớt của nó.
Nó biết chính xác Vi Yến Sơn đang có chủ ý gì trong đầu. Nếu đã muốn dùng nó làm gậy thì phải nghĩ đến việc cái gậy này đập lại lưng hắn chứ. Đây chính là kết quả của việc lợi dụng nó.
Sắc mặt xảo trá lóe lên, Tịch Tung Hoành nhìn Vi Yến Sơn, vẻ mặt hoang mang nói: "Yến Sơn đại ca, chẳng lẽ có vấn đề gì sao? Vừa rồi huynh kêu ta đấu giá, ta làm đúng như ý huynh muốn. Huynh sẽ không trách ta đúng không?"
Trước những lời nói của Tịch Tung Hoành, Vi Yến Sơn không kìm được muốn tát thằng nhóc một cái giòn tan. Nhưng hắn vẫn cố kìm lại và nở một nụ cười xấu xí.
Lắc đầu, hắn nói: "Tung Hoành tiểu đệ, ta làm sao có thể trách đệ được. Chỉ là giá này, giá này…”.
Sau khi nói ‘giá này’ hai lần, Vi Yến Sơn không hề nói thêm nữa. 200.000 Thuần Dương Tinh hạ phẩm, đừng nói đến hắn, ngay cả bố hắn cũng chả có nhiều như vậy.