“Sư huynh!”, thiếu niên phía sau Văn Nhung nhìn thấy Văn Nhung không địch lại được, lập tức vọt đến sau lưng Văn Nhung đỡ lấy, đồng thời ăn một viên đan dược.
“Văn Ngục, không thể liều mạng, khí tức của người đó là Linh Kiếp, nhưng lại có thể đánh bại từng cú đánh của ta, hơn nữa cảnh giới Linh Kiếp lại có hai tên tay sai Thiên Quân cao cấp, chắc chắn sau lưng người này có sư môn cường đại, lần này nhất định phải dọn sạch sẽ”.
Văn Nhung được sư môn cử làm đại diện tham gia hội đấu giá có quy mô lớn như vậy nhất định không phải là người bình thường, huống hồ lần này còn liên quan đến bảo vật Trấn Điện và thể diện sư môn, càng không được có sơ suất, mang theo hơn mười vị Thiên Quân cao trung, thêm cả hai vị Thiên Quân cao cấp là cậu thiếu niên và bản thân hắn, hoàn toàn thắng chắc Dương Hạo.
“Sư huynh yên tâm, cứ giao cho sư đệ là được”, Văn Ngục nhìn Huyết Thư trong lòng Văn Nhung một cái, đứng dậy đối mặt với Dương Hạo.
“Huyết Thư, phi hồng nê chiểu”, tên thiếu niên trực tiếp dùng sức rót một tia lực lượng vào trong Huyết Thư, ngay cả không khí cũng sệt lại, mùi máu tanh nồng nặc bao phủ.
“Cái này!”, trong nháy mắt, nhóm người Dương Hạo cảm thấy hành động khó khăn, giống như cơ thể chìm trong đầm lầy, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.
“Vị công tử này, tại hạ Văn Ngục của điện Thiên Nhất, chắc hẳn các vị cũng biết Nho Đạo Huyết Thư là bảo vật tuyệt đối không được làm mất của bảo vật Trấn Điện chúng tôi. Hay là các vị hủy mối nợ này, thề rằng chắc chắn sẽ không truyền sự việc ngày hôm nay ra ngoài. Chúng tôi quyết sẽ không làm khó các vị, chúng ta kết giao bằng hữu, thấy thế nào?”, Văn Ngục bắt chước tác phong quân tử trước sau như một của điện Thiên Nhất, mặc một bộ quần áo trắng đứng trong biển máu, không nhiễm chút tạp trần.
“Ồ? Ngay cả thù của Văn Thương cũng không truy cứu sao?”, Dương Hạo vô cùng hứng thú hỏi, nhưng trong lòng y thì khác hoàn toàn với vẻ thoải mái trên mặt: “Trận pháp? Nhưng tâm trận ở nơi nào, tại sao không hề cảm nhận được khí tức của trận pháp? Dường như đối tượng chính mà trận pháp này nhắm tới không phải là chúng ta, điện Thiên Nhất, Huyết Thư? Rốt cuộc lạ ở đâu nhỉ?”
Huyết sắc tiếp tục tràn nhập trong không khí, dần dần thấm sâu, ngay cả Văn Ngục cũng bắt đầu mơ hồ, không nhìn rõ được sáng tối.
“Văn Thương, hừ hừ, ỷ vào bản thân có chút thiên phú liền không coi ai ra gì, căn bản khó mà trở thành người tài, lại còn bị mất bảo vật Trấn Điện, chết cũng không có gì đáng tiếc. Ngày hôm nay chỉ cần hai vị lập lời thề, điện Thiên Nhất sẽ coi như mất một con chó thôi”.
Nhắc tới Văn Thương, Văn Ngục lộ ra vẻ mặt khinh thường, chỉ là một tên ngu xuẩn, cũng không biết sao điện chủ lại giao bảo vật Trấn Điện cho hắn, đám lão già của điện Thiên Nhất nhìn người thật sự càng ngày càng không chuẩn, đợi sau khi ta đến đỉnh cao...
“Ông lão nhà họ Tịch nói các ngươi là một đám ngụy quân tử cũng không sai chút nào”, Dương Hạo không ngừng cảm ngộ sự lưu động của những luồng sương máu xung quanh, nhưng càng ngày càng không thể nhìn thấu, hơn nữa lực cản xung quanh lại tăng thêm rất nhiều so với trước đó, thậm chí di chuyển cũng bắt đầu gặp khó khăn.
“Chủ nhân”, Bát Túc và Tam Mục cũng bắt đầu mơ hồ cảm thấy khó chịu, cảnh giới của Thôi Tử Ngọc thấp hơn, thậm chí mắt bắt đầu mờ đi, màn sương máu này thực sự không đơn giản.
“Làm sao bây giờ, không thể kéo dài nữa, nhưng chỉ là trì hoãn hành động mà thôi, trình độ của sư huynh không tốt, sư đệ có thể mạnh đến mức nào!”, Dương Hạo không phải là người thiếu quyết đoán, nói động thủ thì sẽ động thủ.