Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kiếm thất!”, kiếm khí quét ra, đám Ám Giáp Thú chạy bán sống bán chết. Mặc dù là dị thú đầy hung tợn và độc ác. Nhưng trước mũi kiếm của Dương Hạo, cũng chỉ có thể sợ hãi mà tháo chạy thôi.  

 

Các loài thú có khả năng cảm nhận được nguy hiểm, mặc dù đang ở trước mặt con mồi nhưng những con Ám Giáp Thú này cũng đã cảm nhận được sự đáng sợ của tên con người này rồi.  

 

“Phịch!”, Kiếm thất được tung ra, đường vòng cung dài 40 mét đã lấy đi mạng sống của gần 100 con Ám Giáp Thú.  

 

"Rống!", khắp nơi trở nên náo động, Ám Giáp Thú rống lên một tiếng, sau đó vội vàng chạy trốn. Trong tích tắc, hàng chục con Ám Giáp Thú còn lại đã lần lượt bỏ chạy không còn lại dấu vết gì.  

 

Sau gần nửa giờ giao tranh ác liệt, đám Ám Giáp Thú đã bỏ lại hơn 200 xác chết. Máu nhuộm đỏ cả mặt đất, không khí nồng nặc mùi máu.  

 

“Chúng ta phải nhanh chóng rời đi, nếu không mùi máu nồng nồng như này sẽ thu hút thêm nhiều yêu thú hơn nữa đấy”, Dương Hạo cau mày, lại cắm Hỏa Nha Kiếm vào bao kiếm sau lưng.  

 

Phù Nguyệt cũng gật đầu, lanh lảnh nói: "Thời gian không còn nhiều, mau thu thập mấy thứ này đi. Da thú Ám Giáp Thú là thứ tốt”.  

 

Dương Hạo gật đầu, sau đó nhanh chóng bắt đầu thu thập lông của đám Ám Giáp Thú. Hơn hai trăm xác chết, năm người phải mất nửa tiếng đồng hồ mới thu thập xong.  

 

Da của những con Ám Giáp Thú chất đống trên mặt đất như những ngọn đồi, nếu những tấm da thú này được đem về Học viện Linh Không, chúng có thể đổi lấy hơn 6.000 điểm Công Huân đấy, quả là số của cải đáng kể.  

 

Chỉ là, tấm da thú cỡ đồi núi này khó xử lí đây, đâu thể mang theo bên người.  

 

Trong lòng hơi động, cậu đưa mắt về phía Phù Nguyệt với nụ cười trên môi.  

 

Nhìn thấy vẻ mặt của cậu, Phù Nguyệt cười rạng rỡ và nói: "Ta thu phí đó!"  

 

Dương Hạo không khỏi mỉm cười nói: "Chúng ta có bốn người, tất nhiên cũng có phần của tỷ, giúp chút đi mà, đừng hẹp hòi thế chứ. Hơn nữa ngay cả sư tỷ Tô Nhã tỷ cũng không định giúp sao?"

 

Cô ta bĩu môi trừng mắt nhìn Dương Hạo, nói: "Thôi được rồi, nể câu sư tỷ của đệ, ta giúp đệ”.  

 

Nói rồi Phù Nguyệt vẫy tay một cái, những ngọn đồi da Ám Giáp Thú sẫm màu trên mặt đất nhanh chóng lấp lóe vài cái, rồi tất cả đều biến mất. Cảnh tượng này khiến hai mắt Dương Hạo sáng lên. Phù Nguyệt hiện tại là một kho hàng di động, nhưng không biết cô gái này có thể chứa được bao nhiêu.  

 

"Đi!"  

 

"Đi thôi, ta cảm giác được có vài luồng khí tức mạnh mẽ đang tới gần”.  

 

"Mau đi thôi”.  

 

Để lại vệt máu trên mặt đất, năm người nhanh chóng rời đi.  

 

Họ chỉ mới rời đi một chốc mà đã có rất nhiều con thú to lớn lao tới. Máu trên mặt đất hấp dẫn chúng, khi nhìn thấy thức ăn trên mặt đất, chúng lập tức cắn xé.  

 

Vào ngày đầu tiên, họ đã chạm trán với một đám Ám Giáp Thú, hai trong số năm người bị thương nhẹ, ba người còn lại thì không hề gì.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK