Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Từ Hạo đi ra từ bên trong điện Đan Khí, lông mày nhíu lại, một sự hung hãn xẹt qua trong mắt. Ông ta quét mắt nhìn Đoạn Thành Hà, còn có bốn hộ vệ cảnh giới Tử Phủ pháp tương phía sau hắn, khẽ thu lại sự lạnh lùng trên mặt.  

             Điện Đan Khí dù sao cũng là mở cửa làm ăn, có một số việc có thể nhịn thì nhịn. Nhưng nếu là Đoạn Thành Hà này thật sự không biết điều, ông ta cũng không ngại mời mấy vị lão nhân trấn giữ điện Đan Khí ở thành Sơn Hải ra.  

             Tin rằng lão nhân một khi ra tay, Đoạn Khải Phong cũng tuyệt đối không dám nói hai lời”.  

             "Đoạn Tam công tử, có chuyện gì thì vào trong rồi nói, la hét bên ngoài điện Đan Khí ta, không chừng họa sẽ ập xuống đầu ngươi đấy”, Từ Hạo nở nụ cười nói.  

             Đoạn Thành Hà này khoát tay một cái, hung hăng nói: "Từ Hạo, bớt giả bộ đi cho ta. Tam công tử ta hôm nay tới là vì muốn Hóa Anh đan trong tay ông. Ra giá đi! Ba viên tinh thạch thượng phẩm, ta sẽ lấy. Đúng lúc, gần đây ta đang cần đột phá cảnh giới Tử Phủ, cần dùng đến nó”.  

             Sắc mặt Từ Hạo tối sầm, trong hai mắt bắn ra sát ý lạnh như băng.  

             Đùa à, Hóa Anh đan, loại đan dược này trị giả hơn chục nghìn tinh thạch thượng phẩm. Đoạn Tam công tử này mở mồm ra là nói dùng ba viên để lấy nó đi. Đây rõ ràng là không coi điện Đan Khí ra gì.  

             "Đoạn Tam công tử, xin ngươi tự trọng. Có những lời nên nói thì nói, còn có những lời không nên nói thì tuyệt đối đừng nói”, từng tia sát ý lao ra, Từ Hạo híp mắt lại, ánh sáng lạnh lùng lóe lên.  

             "Hừ! Đoạn Thành Hà ta thật không biết, ở trong thành Sơn Hải này, còn có lời gì mà ta không thể nói đấy”, Đoạn Thành Hà khinh thường nói, hai mắt híp lại thành một đường thẳng, rồi lại nói: “Từ Hạo, hôm nay nếu ông không giao Hóa Anh đan ra, ta sẽ đập nát cái chi nhánh điện Đan Khí này của ông. Từ nay về sau, điện Đan Khí đừng mơ thành lập lại ở thành Sơn Hải nữa”.  

             "Xem ra điện Đan Khí ta đã yên lặng quá lâu. Đây không phải là chuyện tốt”, khi Đoạn Thành Hà nói ra những lời đó, một thân ảnh già nua liền đi ra từ phía sau Từ Hạo.   

             Người này mặt đầy nếp nhăn, tuy nhiên làn da vẫn còn rất hồng hào, ánh mắt mang theo ánh sáng sắc bén.  

             "Trưởng lão", Từ Hạo cung kính hành lễ với ông lão phía sau, sau đó lùi sang một bên.  

             Ông ta lạnh lùng nhìn Đoạn Thành Hà, khóe miệng nhếch lên nụ cười khẩy. Thứ ngu xuẩn, kinh động đến trưởng lão thì chỉ còn con đường chết, cho dù là Đoạn Khải Phong thì cũng không dám nói hai lời. Chết, chết một cách vô ích.  

             "Ngươi chính là Đoạn Thành Hà?", ông lão nhìn lướt người Đoạn Thành Hà gầy gò, sau đó nói: "Quả nhiên là một tên phế vật. Cảnh giới Tiên Thiên, lại còn phải dựa vào vật chất để chống đỡ”.  

             "Ngông cuồng! Ta đường đường là Tam công tử nhà họ Đoạn. Một ông lão già khú như ông mà dám sỉ vả ta, đúng là muốn chết”, Đoạn Thành Hà tức giận chỉ tay vào người ông lão chửi mắng, sau đó phất tay với ba người phía sau, ra lệnh: “Chém đầu ông già này xuống cho ta, treo lên cửa lớn điện Đan Khí”.  

             "Ầm!", bốn tên cảnh giới Tử Phủ mù quáng nghe theo lệnh chủ nhân, thân hình nhanh chóng vọt tới chỗ ông lão.  

             Bọn họ sở dĩ mù quáng, cũng là bởi vì từ trên người ông lão hoàn toàn không cảm ứng được bất kỳ năng lượng khí tức nào. Cho dù Từ Hạo tỏ ra vô cùng tôn kính với lão, bọn họ cũng coi như không nhìn thấy.  

             Kiêu ngạo, ngông cuồng không coi ai ra gì thì kết cục sẽ luôn là bi kịch mà thôi.  

             "Rầm!”, đúng lúc này, ông lão từ từ nhấc chân phải lên, sau đó chậm rãi đập xuống. Khi chân đập xuống, một uy lực đáng sợ lập tức lao về phía bốn tên kia, khiến bọn chúng hoàn toàn bị áp chế.  

             Cơ thể bọn chúng lùi về sau ba mét, sau đó một centimet cũng không thể di chuyển được. Trên mặt ai cũng đầy kinh hoàng, không thể tin được nhìn ông lão.  

             “Hả?”, khi ánh mắt ông lão chuyển sang người Đoạn Thành Hà, đột nhiên lão bất giác nhìn về phía xa, sau đó một bóng hình xuất hiện trong tầm mắt.  

             “Cút cho ta! Nếu như để ta gặp lại ngươi, nhất định sẽ giết”, ông lão cau mày, sau đó trực tiếp phất tay một cái, đánh bay Đoạn Thành Hà và đám hộ vệ của hắn  

             "Tam công tử, đi mau!", bốn tên hộ vệ vội vàng đỡ Đoạn Thành Hà đã hộc máu mồm dậy, sau đó vội vàng bỏ chạy, Ở thành Sơn Hải, đây không phải lần đầu chúng như vậy rồi.  

             "Trưởng lão, vì sao lại tha cho chúng?”, Từ Hạo vừa lên tiếng đã bị ông lão phất tay ngăn lại. Tầm nhìn của ông lão ngước về phía khoảng không bên phải, ánh mắt mang theo sự đề phòng.  

             "Nhiều cảnh giới Linh Kiếp quá, bốn đội, hơn một trăm người, xếp đều thành hàng, rõ ràng là cùng thuộc một thế lực. Trong Thanh Châu, ngoại trừ Thiên Môn Quân, ta không nghĩ ra bất kỳ tông môn nào có thực lực như này. Lẽ nào là môn đồ của vị Thiên Quân nào đó xuất hành?”, trong lòng ông lão thầm cảm thán.  

             "Dựa theo địa hình, trước mặt có lẽ chính là thành Sơn Hải, phía trước thành Sơn Hải có lẽ chính là thành Hội Lăng. Đi qua thành Hội Lăng chính là thành La Hầu”, Dương Hạo nhìn phía xa, trên mặt hiện lên chút ký ức.  

             “Hả?”, đúng lúc này, y đột nhiên cảm nhận được bên dưới truyền tới một nguồn năng lượng vô cùng hùng mạnh, hướng về phía họ.  

             Tầm mắt xoay qua chỗ khác, y đưa mắt nghi hoặc nhìn ông lão kia. Ánh mắt của cậu chú ý đến khuôn mặt quen thuộc phía sau ông lão, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.  

             "Là ông ấy, thật trùng hợp”, lẩm bẩm một tiếng, Dương Hạo nói với đám người phía sau: "Tạm thời phân tán ra, tránh quá mức khoa trương, chờ hiệu lệnh của ta”.  

             Sau đó cơ thể y khẽ động một cái, lao xuống phía dưới.  

             "Vụt!”, khi Dương Hạo lao xuống dưới, đám người Thân Đồ Liệt Nguyệt đều tản ra, yên lặng ẩn mình trong thành trì, ngoại trừ ông lão phía dưới, không ai phát hiện ra sự tồn tại của họ.  

             “Sọat!”, Dương Hạo đứng vững trên mặt đất, hai mắt mang theo ý cười, nhìn ông lão và Từ Hạo phía sau.  

             Năng lượng khắp người ông lão trào dâng, đạo pháp vô hình hội tụ. Lão nhìn Dương Hạo, khách sáo nói: “Vị công tử này, khách từ xa tới, hoan nghênh tới điện Đan Khí thành Sơn Hải chúng ta”.  

             Lão vừa dứt lời, Từ Hạo đã không khỏi ngạc nhiên kêu lên: “Thằng nhóc Dương Hạo, không ngờ lại là cậu. Cậu, đột phá Linh Kiếp rồi?”  

             Chấn động, Từ Hạo lúc này vô cùng chấn động. Nghĩ lại lúc ban đầu, lần đầu tiên gặp Dương Hạo ở thành Thanh Viễn xa xôi, nhóc này vẫn còn chưa vào Tiên Thiên.  

             Nhưng là bây giờ, chỉ mấy năm ngắn ngủi, y đã tung hoành đất trời, không ngờ đã đạt tới cảnh giới Linh Kiếp rồi.  

             "Tiền bối, vãn bối Dương Hạo, mạo phạm rồi",  Dương Hạo hành lễ với ông lão trước.  

             Sau đó y nói với Từ Hạo: “Đã lâu không gặp, chúng ta đúng là có duyên. Thành Thanh Viễn, thành Hội Lăng, bây giờ là thành Sơn Hải, duyên phận không dứt!”  

             "Tuy nhiên ông nhìn nhầm rồi, tôi vẫn chưa phải Linh Kiếp, bây giờ đang là Tử Phủ nguyên anh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK