“Đáng chết!”, sắc mặt Dương Hạo trở nên cực kỳ u ám. Y không thể ngờ được đồng minh mà mình không dễ gì mới lôi kéo được lại bị giết chết chỉ với một chiêu.
Hai mắt nhìn bóng hình màu đỏ ở giữa hai chiến tướng Hắc Giáp, y chậm rãi ngưng tụ tinh khí thần toàn thân, chuẩn bị ứng chiến.
“Gừ!”, một tiếng gào rít kinh người đột nhiên vang lên, ánh sáng màu đỏ sắp sửa lên tới cực hạn, gần như tới ngay trước người y chỉ trong nháy mắt.
Đôi đồng tử mạnh mẽ co rút lại, hai nắm đấm của y đột ngột bộc phát ra từng trận sức mạnh, sau đó lao thẳng về phía bóng người màu đỏ.
“Ầm!”
Tiếng vang lớn truyền tới, cơ thể của Dương Hạo lùi mạnh ra sau vài dặm. Hai cánh tay của y không ngừng co giật, máu tươi nhỏ xuống từ trên cánh tay. Mới một chiêu mà hai cánh tay của y đã hoàn toàn bị công phá.
Xương cốt vỡ nát thành mười mấy đoạn, bắp thịt và máu lẫn lộn một mảng. Lúc này, thứ gắn trên bả vai của y không phải là hai cánh tay mà là hai khúc thịt không có chút sức lực nào.
“Thí quân giả?”, chiến vương Xích Giáp nở một nụ cười lạnh lùng, khinh thường nói: “Ở trong mắt Lung Hàn ta thì mấy người chỉ là loài bò sát yếu ớt mà thôi”.
Nói xong lời này, chiến vương Xích Giáp quay người lại nói với hai chiến tướng Hắc Giáp: “Giết hắn cho ta, sau đó tiếp tục tìm kiếm loài người khác”.
“Vâng thưa đại nhân!”, hai chiến tướng Hắc Giáp tuân lệnh, cơ thể nhanh chóng bổ nhào về phía Dương Hạo.
“Tuế Nguyệt kiếm đạo, một kiếm Nhân Gian, một kiếm Địa Ngục, tâm thần ngũ tuyệt”, ánh kiếm đáng sợ cứ thế bộc phát, không có sức mạnh của đôi cánh tay, vậy mà lực sát thương của Dương Hạo vẫn chẳng hề yếu đi chút nào.
Hai chiến tướng Hắc Giáp kia nháy mắt đã rơi vào trong đòn công kích của tâm thần , đầu óc trở nên ngây dại. Đúng vào lúc này, hai ánh kiếm xuyên thẳng qua tim bọn họ, cứ thế cướp đoạt đi mạng sống.
“Hử?”, sắc mặt của chiến vương Xích Giáp kia lập tức biến đổi, tức thì dừng bước chân đang chuẩn bị rời đi.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, nhìn hai tên thuộc hạ của mình ngã lăn trên đất, ánh mắt nhìn về phía Dương Hạo trở nên cực kỳ tàn ác.
“Loài người, ta phải bẻ nát từng mẩu xương trên người ngươi. Sau đó uống cạn máu của ngươi, dùng đầu của ngươi làm ly rượu của ta”, giọng nói lạnh tanh phát ra từ trong miệng, cơ thể của chiến vương Xích Giáp này đột nhiên bộc phát.
“Phù!”, Dương Hạo thở ra một hơi, từng lực đại đạo cứ thế luân chuyển, không ngừng phục hồi hai cánh tay bị thương. Đồng thời, trong đôi mắt y cũng loé lên ánh sáng màu xanh.
“Đại đạo của gió, không hình không ảnh”, thân hình lập tức trở nên hư ảo, y giống như một cơn gió chuyển động khắp xung quanh chiến vương Xích Giáp kia, khó có thể đoán định được.
Dừng cơ thể lại, Lung Hàn lạnh lùng bật cười, nói: “Cho rằng như vậy là có thể trốn được ư? Ngươi quá ấu trĩ rồi, thiên phú của tộc Lân Giáp bọn ta đâu phải là thứ mà loài người có thể địch nổi?”