Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Dương Hạo gật đầu rồi bước tới khu vực võ kỹ, tránh xa tên nịnh bợ này.  

 

Đợi tới khi Dương Hạo rời đi, trên mặt Vương Hi lộ ra một nụ cười nham hiểm. Ông ta tự nói: “Trên người tên này có một bảo vật giống như phương thuốc Độ Kiếp Đan, chắc chắn còn có những phương thuốc cao cấp khác nữa. Giờ mình phải tạo quan hệ tốt với cậu ta, đợi tới khi vơ vét sạch rồi xử lý cũng chưa muộn”.  

 

Vương Hi có tính toán như ý của riêng mình, Dương Hạo cũng chẳng ngốc. Trên đường cậu đi tới khu vực võ kỹ cũng đã nghĩ tới dụng ý của Vương Hi.  

 

Khoé miệng mang theo một nụ cười bình thản, cậu không nhịn được nói: “Muốn những phương thuốc khác cũng không phải không thể. Chỗ mình đang có mấy phương thuốc, có tên này thì chẳng khác gì có một ông thầy luyện đan miễn phí. Đợi mình tu luyện đủ rồi thì đi hay ở cũng không phải do ông ta quyết định nữa”.  

 

Sau khi tới khu vực võ kỹ, Dương Hạo lập tức bước ngay vào bên trong. Bây giờ cậu đã có một trái tim ngộ đạo. Kiếm đạo vô tận, đầu tiên cậu phải dựng lá cờ của riêng mình, lời mở đầu của đạo.  

 

Khoảng thời gian ba tháng, đối với người bình thường mà nói chẳng lâu dài gì, mà đối với tu giả thì càng ngắn ngủi hơn. Dương Hạo vô thức đắm mình trong hàng nghìn hàng vạn bí thuật võ kỹ, cả trái tim đều là ngộ đạo.  

 

Cứ như thế, trong lòng cậu sản sinh ra một hạt giống, đó chính là hạt giống của đạo. Trong lòng có hạt giống của đạo, ngộ đạo nối liền với đất trời, nhất phiên triệt ngộ, vạn đạo tuỳ tâm.  

 

Hạt giống của đạo, đối với bất cứ ai mà nói đều cực kỳ khó có được. Cảnh giới Tử Phủ có thể ngộ đạo, mà trong số hàng chục nghìn võ giả, có lẽ đều không thể có được dù chỉ một người ở cảnh giới Tử Phủ.  

 

Một tháng trước, Dương Hạo đã quan sát hơn mười sáu nghìn loại bí pháp võ kỹ. Tháng thứ hai, Dương Hạo quan sát ba mươi tám nghìn loại bí pháp võ kỹ. Một tháng cuối cùng là hơn chín mươi tư nghìn.  

 

Cả ba tháng, Dương Hạo tập hợp bách gia chi trưởng, không ngừng cân nhắc đắn đo, cũng không ngừng lĩnh hội. Kiếm thuật của cậu càng tăng thêm một bậc nữa. Mà hạt giống kiếm đạo trong lòng cuối cùng cũng trở nên ổn định hơn.  

 

Vẫn còn sáu ngày nữa mới tròn thời hạn ba tháng, Dương Hạo đột nhiên bừng tỉnh giữa biển sách. Hai mắt mở to, trong mắt cứ thế loé lên tia sáng.  

 

“Kiếm đạo!”, trong lòng chợt động, xung quanh cơ thể đột nhiên xuất hiện chi chít ánh kiếm, sắc nhọn vô cùng.  

 

Áp chế cỗ sức mạnh sắc nhọn bên trong cơ thể kia, Dương Hạo đứng dậy bước ra khỏi điện Toạ Thiên.  

 

“Dương Hạo”, ngay tới Vương Hi ngồi trước cửa gọi anh, anh cũng không buồn bận tâm.  

 

Khoảnh khắc bước ra khỏi điện Toạ Thiên, vô số luồng kiếm khí đột nhiên bộc phát ra từ bên trong cơ thể anh. Cùng với từng trận rít gào, ánh kiếm hào hùng đó cuộn thẳng lên trên bầu trời.  

 

“Chuyện gì vậy chứ?”  

 

“Tình cảnh gì đây?”  

 

“Cẩn thận!”  

 

Vị trí trước cửa điện Toạ Thiên có hơn chục đệ tử Thiên Quân Môn đang nói cười bước tới. Lúc bọn họ cảm nhận được kiếm thế điên cuồng kia thì đồng loạt biến sắc.  

 

“Là Dương Hạo!”  



“Dương Hạo? Tên đệ tử mới đại náo phủ thành chủ đó sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK