“Hả?”, đúng lúc này, Dương Hạo cũng phát hiện ra một vị Thiên Quân. Người này, Đàm Khinh Tinh chưa từng nói với y. Tuy nhiên, anh cảm thấy khí tức của người này còn đáng sợ hơn cả Sơn Lam Thiên Quân.
Đàm Khinh Tinh cảm thấy khác thường, cũng nhìn về phía vị Thiên Quân đó. Trong mắt lão lóe lên một tia ánh sáng, nói: "Đó là một vị Thiên Quân bí ẩn. Không ai biết xuất thân của ông ta. Ông ta cũng chưa từng để lộ tên tuổi của mình. Tuy nhiên ở thành Tế Nguyệt, tất cả mọi người đều gọi ông ta là Thiên Quân Niếp Yêu”.
“Thiên Quân Niếp Yêu?”, Dương Hạo không khỏi suy tư, sau đó trong lòng đột nhiên rung động, cảm giác được một luồng khí tức khác với loài người từ cơ thể đối phương.
“Chẳng lẽ thật sự là Yêu Quân sao?”, y không khỏi lẩm bẩm, thầm ghi nhớ Thiên Quân Niếp Yêu này trong lòng.
Thiên Quân, Ma Quân, Yêu quân, người, ma, yêu, đây là ba cách gọi của ba hệ thống khác nhau. Tu giả yêu tộc, khi đạt tới cảnh giới vô cùng mạnh, có được năng lượng vô song có thể thiên biến vạn hóa.
Dương Hạo tin rằng Sơn Lam Thiên Quân và những người khác hẳn đã phát hiện ra sự bất thường của Thiên Quân Niếp Yêu. Chỉ là họ chưa dám tiết lộ mà thôi. Cho dù đối phương là yêu thì sao, ông ta trà trộn vào trong loài người, rõ ràng là không sợ bị người ta nhìn thấu.
“Tiểu hòa thượng, đi theo Yêu Quân?”, Dương Hạo lại nghĩ tới lời dặn dò của Đàm Khinh Tinh đối với mình, trong lòng đột nhiên có chút bối rối. Hòa thượng là Phật tu, một Phật tu lại đi theo tu giả yêu tộc, nói ra đúng thật có chút kỳ quái.
“Vù!”, ngay khi Dương Hạo nảy sinh nghi hoặc, đột nhiên các Thiên Quân đều phất tay, một loạt bóng người liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Mở ra một không gian và du hành cùng với đệ tử hoặc người hầu của chính mình, đây thực sự là một việc nhỏ không thể dễ dàng hơn đối với Thiên Quân.
"Tham kiến sư tôn".
"Ông!"
“Sư tôn!”, ngay khi những tu giả này xuất hiện, họ lập tức cúi đầu chào các trưởng bốii. Hầu hết họ là đệ tử, và có rất ít là hậu duệ trực tiếp của Thiên Quân.
Dương Hạo liếc nhìn Phong Hành Tử, khóe miệng nở nụ cười.
Phong Hành Tử và Thái Uy, hai Thiên Quân, mỗi người cử ra hai tiểu bối của mình. Trong số đó, dưới trướng Phong Hành Tử là hậu duệ bốn đời của ông ta, còn có một đệ tử thân truyền.
“Một cái tát, đã đến lúc phải giải quyết dứt điểm chuyện giữa ta và ngươi rồi”, Dương Hạo vẫn cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng.
“Các vị!”, đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm từ trên bầu trời vang lên, sau đó một thân ảnh to lớn xuất hiện phía trên vạn cổ mộ huyệt.
“Đây là”, Dương Hạo hai mắt híp lại, biểu cảm trên mặt thay đổi nhanh chóng, trong lòng không giấu được kinh ngạc cùng kinh hãi.
Cơ thể khổng lồ đó thực sự bay lơ lửng trên vết nứt đáng sợ ấy, và có vẻ như không hề bị ảnh hưởng bởi lực đạo khí khủng khiếp đó chút nào.