“Toi rồi!”, bên kia, sắc mặt của La Thần Hi ngay lập tức trở nên cực kỳ xấu xí sau khi nhìn thấy Dương Hạo bước vào đại điện.
“Suỵt!”, trong nháy mắt, gã lao tới. Nhưng vào lúc này, có một bóng người nhanh hơn gã, trong nháy mắt đã đi tới trước cửa đại điện, bước vào trong đó.
Người này chính là Tông Lãng.
“Đừng để bọn chúng ra ngoài!”, gầm lên một tiếng, La Thần Hi vung tay đẩy lùi Y Thắng Tuyết, sau đó chặn ở bên ngoài đại điện.
“Xoạt!”, từng bóng người nhanh chóng chạy tới, sau đó tất cả đều đứng ở trước đại điện, có người còn đóng sầm cửa đại điện lại.
Khi Y Thắng Tuyết nhìn thấy đám này, nét mặt liền thay đổi.
Cảnh giới Tử Phủ, y không hề sợ hãi. Tuy nhiên, La Thần Hi, cường giả cảnh giới Linh Kiếp, không phải là thứ mà y có thể dễ dàng chống lại.
“Kết Vạn Nguyên Diệt Hồn Trận rồi giết cả hai đi”, La Thần Hi trầm giọng nói, sau đó quay lại nhìn Y Thắng Tuyết, trong mắt bắn ra sát khí kinh người.
“Ùng!”, nhóm tu giả cảnh giới Tử Phủ còn lại lần lượt ra thủ ấn và năng lượng của họ, sau đó từng viên tinh huyền dương bay ra khỏi tay họ.
“Bùm!”, một chiếc khóa vàng khổng lồ dường như xuất hiện trên bầu trời, sau đó bao phủ toàn bộ đại điện.
Khí thế uy nghiêm cùng sát khí đáng sợ bao vây đại điện trong chốc lát. Sau đó, năng lượng chảy ra khỏi ổ khóa vàng và hòa vào đại điện.
“Chết tiệt!”, khuôn mặt Y Thắng Tuyết trở nên vô cùng khó coi khi nhìn thấy cảnh này.
Chiếc khóa vàng đó ẩn chứa một nguồn sức mạnh đáng sợ. Y cảm thấy chỉ cần chạm vào nó, sẽ bị năng lượng cuồng bạo xé tan thành từng mảnh.
“Y Thắng Tuyết, xuống địa ngục đi!”, một giọng nói lạnh lùng vang lên, sau đó La Thần Hi hóa ra một luồng sáng đen, năng lượng cuồn cuộn khóa chặt Y Thắng Tuyết.
“Đệch!”, lòng chùng xuống, Y Thắng Tuyết nhanh chóng lùi lại, trong nháy mắt đã đi xa mấy chục dặm.
Nhưng tốc độ của La Thần Hi còn nhanh hơn, trong nháy mắt gã đã đuổi kịp. Khuôn mặt gã vô cùng ảm đạm, sau đó một hư ảnh cực lớn xuất hiện trong tay gã.
“Thương Nhập Hư Không, thứ tiên!”, sáu chữ vừa ra khỏi miệng, hư ảnh của ngọn thương trong chốc lát xẹt qua mấy dặm không gian, đâm thẳng vào ngực Y Thắng Tuyết.
“Phập!”, tia sáng sắc bén xuyên thẳng vào lưng Y Thắng Tuyết rồi bắn ra ngoài.
Cơ thể run lên, Y Thắng Tuyết nhìn lỗ máu trên ngực với ánh mắt kinh hãi. Cú đâm của La Thần Hi này quả là thâm độc. Cho dù nhục thân ở cảnh giới Tử Phủ cũng khó mà cản lại được.
“Phân tán!”, y hét lên một tiếng, trong nháy mắt toàn thân tiêu tán.
“Hả?”, biểu hiện của La Thần Hi thay đổi. Gã nghĩ phát đâm của mình đã giết được Y Thắng Tuyết, nhưng bóng dáng của y đã biến mất không dấu vết.
“Thiên Ảnh!”, sau đó, có một giọng nói vang lên trong không gian trước mặt Y Thắng Tuyết, sau đó hàng trăm bóng người xuất hiện từ không gian đó.