Ai cũng biết rằng, kiếm tu đã khó, cảnh giới của kiếm còn khó hơn. Vì vậy, những kiếm tu thường vô cùng hung dữ. Sự tấn công của họ cũng là đáng sợ nhất.
Cảnh giới kiếm càng cao thì càng như thế. Kiếm đạo nhập hư, đồng nghĩa với việc thực lực của Dương Hạo cũng là đứng đầu trong cảnh giới Linh Kiếp.
“Hàn Băng Đạo Pháp, vạn dặm hàn băng!”, Đoạn Khải Phong gầm lên, sau đó sức mạnh Đạo Pháp uy nghiêm tiếp tục tụ lại trong tay ông ta, tạo thành một tia sáng màu bạc.
Chùm sáng này tập hợp sức mạnh của đạo pháp, vô cùng kinh người. Khi tia sáng đi qua, không gian run rẩy kịch liệt, như có điềm báo sụp đổ.
“Nhập hư, Thương Lan Nhất Kiếm!”, đối mặt với một đòn mạnh mẽ như vậy, Dương Hạo nhẹ nhàng phun ra sáu chữ. Sau đó, bóng người hơi nghiêng về phía trước, ánh sáng vô tận của thanh kiếm bùng lên ngay lập tức.
Người nhập hư, vô hình vô ảnh. Người nhập hư, tùy tâm mà đoạt tâm. Trong khoảnh khắc, hàng ngàn ánh kiếm đều biến thành kiếm xông vào hư không.
“Vù!”, giống như triều dâng, lại như một cơn cuồng phong, và như một cơn mưa rào. Nhát kiếm này là nhát kiếm mạnh nhất của Dương Hạo. Đó cũng là chiêu thức thứ tư của Kiếm Lạc Hoàng Hôn mà Huyết Hải Kiếm Đế sau một đời mời lĩnh hội được.
“Bùm! Bùm!”, sức mạnh của hàn băng đạo pháp to lớn tan vỡ giữa lúc nhập hư, từng tầng kiếm quang liên tục bắn phá năng lượng của Đoạn Khải Phong, ra sức đẩy lùi ông ta.
“Cảnh giới Linh Kiếp bước ba không phải là bất khả chiến bại, cảnh giới Tử Phủ nguyên anh như ta, cũng đủ để đánh bại ông”, lời nói của Dương Hạo độc đoán, vô cùng cuồng bạo.
Nhưng khi lọt vào tai Đoạn Khải Phong lại vô cùng cuồng nộ. Nhưng ông ta có thể làm gì chứ, lực đạo pháp chưa tiếp cận đã bị đánh nát. Kiếm này thật đáng sợ.
“Biến đi!”, vung tay một cái, Dương Hạo oanh kích một đạo nhập hư vào Đoạn Khải Phong, sau đó trở lại vị trí ban đầu.
Y phất tay áo, coi như không có việc gì. Đàm Khinh Tinh, người ở bên cạnh y, nhìn y chằm chằm hồi lâu.
“Dám chủ động tới thành của chúng ta, ta nghĩ ngươi chán sống rồi đúng không”, Mục Lăng hét lên, hắn dẫn hai tu giả cảnh giới Linh Kiếp vây Đoạn Khải Phong lại.
"Bùm!", Đạo Pháp dâng trào, tấn công dữ dội.
Dưới sự bao vây của ba người Mục Lăng, Đoạn Khải Phong trở nên vô cùng chật vật. Nhưng dù cố gắng đến đâu, ông ta cũng không thể thoát khỏi số phận của tử thần.
"Các ngươi đều sắp chết, các ngươi đều sắp chết rồi. Ta đã thông báo cho sư tôn, ngày ấy đã biết mặt của tất cả các ngươi. Không bao lâu nữa, sư tôn của ta sẽ tới giết tất cả các ngươi. Sư tôn của ta là Kinh Ninh Thiên Quân, các ngươi toi rồi. Cũng giống như ta hôm nay, haha! Haha!”, Đoạn Khải Phong đột nhiên cười lớn một tiếng, giọng nói như sấm.
"Bùm!"
"Ùng!"
“Bùm!”, ba đòn đánh trúng Đoạn Khải Phong, ông ta đã hoàn toàn từ bỏ sự phản kháng, để cho ba người Mục Lăng giết chết.
Cuộc tàn sát kéo dài cả tiếng đồng hồ, sau một tiếng đồng hồ, không ai trong số những người mà Đoạn Khải Phong mang theo còn sống sót, tất cả đều bị tứ vệ xóa sổ.
Còn Đông Long thì có được năng lượng tinh huyết khổng lồ của ma khôi, cảnh giới tu luyện của hắn đã được nâng lên thành cảnh giới Linh Kiếp bước hai. Trong trận chiến này, e rằng chỉ có một mình tên này là hời nhất.
Trong trận chiến này, tứ vệ cũng không hẳn là không có chút thương tích nào. Chết hai người cảnh giới Linh Kiếp bước một, một người cảnh giới Linh Kiếp bước hai. Còn lại mặc dù không có hao tổn nhưng thân thể cũng bị thương.
Dương Hạo cau mày, sau khi phất tay để cho tứ vệ lần nữa ẩn nấp đi, y đi theo Đàm Khinh Tinh có vẻ mặt ngưng trọng, trở lại bên trong điện Đan Khí.
“Lão ca, từ vẻ mặt của ông, xem ra vị Khinh Ninh Thiên Quân kia là một mối đe dọa lớn?”, Dương Hạo nói, nhưng cũng không quan tâm lắm. Vậy nếu Thiên Quân ra tay thì sao, chỉ cần y trốn trên đường Thiên Thành, sẽ không ai có thể tìm thấy y.
Về phần gia đình y, ngay cả bản thân y cũng không biết họ đang ở đâu. Quá khứ trong học viện Linh Không cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn. Hiện giờ, y chẳng khác nào không khí, chẳng có chút dấu vết nào.
“Kinh Ninh Thiên Quân, ông ta là một kẻ mất trí”, Đàm Khinh Tinh nói, giọng điệu run rẩy. Rõ ràng là ông ta rất sợ sự tồn tại mạnh mẽ này.
"Dương Hạo, ta khuyên cậu nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Kinh Ninh Thiên Quân không dám động vào điện Đan Khí của ta, nhưng ta không thể đảm bảo với cậu. Với thực lực của ta hiện tại, không thể ngăn cản được ông ta”, Đàm Khinh Tinh nói.
Nhẹ gật đầu, Dương Hạo nói: "Ta hiểu rồi. Được Thiên Quân nhớ tới, ta cũng đã từng thử qua cảm giác này, không dễ chịu cho lắm!"
Mặc dù vẻ mặt và biểu cảm của y rất thoải mái, nhưng Đàm Khinh Tinh có thể cảm nhận được sự ngưng trọng trong lòng y. Thiên Quân cao cao tại thượng, nếu ông ta thật sự muốn làm gì một tu giả cảnh giới Tử Phủ hoặc cảnh giới Linh Kiếp, e rằng sẽ không ai có thể chạy thoát.
Ba ngày sau, Dương Hạo rời khỏi điện Đan Khí. Tuy nhiên, y không vì sợ mà vội quay lại con đường Thiên Thành mà vẫn lao thẳng đến thành La Hầu.