Trở về tiểu viện, có mấy anh em đã ở đây chờ Dương Hạo từ lâu. Trong vòng ba tháng lịch luyện, mấy người Dương Hoành cũng tiến bộ hơn nhiều, đặc biệt là Dương Thanh Thanh đã có tu vi cảnh giới Ngân Linh bước bốn.
“Đại ca, nghe nói đại trưởng lão muốn giết huynh, huynh không sao chứ?”, Dương Hoành lo lắng hỏi.
Dương Hạo xua tay cười nói: “Huynh không sao, các đệ cứ tiếp tục tu luyện đi! Huynh nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ đi tới chỗ ông Hoắc một chuyến”.
Nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, Dương Hạo cuối cùng cũng chữa lành vết thương mà Phong Thiên Không để lại trên người mình. Cậu đứng dậy rời khỏi tiểu viện, đi thẳng tới điện Công Huân.
Sau khi tới điện Công Huân, cậu tìm tới chỗ ông Hoắc luôn.
“Chàng trai, tìm tôi có việc gì?”, ông Hoắc thấy Dương Hạo thì nghi hoặc hỏi.
Dương Hạo mở lời: “Trước tiên tôi cảm ơn sự tương trợ mà ông Hoắc dành cho tôi khi trước. Thứ hai, tôi muốn đổi một số đan dược, càng cao cấp càng tốt, tốt nhất là đan dược cấp Huyền Dương”.
Ông Hoắc liếc nhìn cậu một cái, nói: “Cậu cho rằng đan dược cấp Huyền Dương đều là củ cải trắng hay sao? Cậu muốn đổi, e rằng cũng chẳng thể trả được tiền nhỉ?”
Dương Hạo nghe vậy thì bật cười rồi mở lòng bàn tay ra, một viên hồn đan toả ra khí tức năng lượng thuần khiết xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Nhìn hồn đan phía trước mặt, bên trên diện mạo tinh xảo đặc sắc, ông Hoắc nhìn rõ một hư ảnh yêu thú bị giam cầm bên trong. Cả người ông ta chấn động mạnh mẽ, sau đó thất thanh hô lên: “Hồn đan yêu thú!”
Ông Hoắc nhìn chằm chằm hồn đan yêu thú trước mặt, cảm thấy rất khác lạ. Thứ đồ này là nguyên liệu để luyện chế đan dược cao cấp, không bán trên thị trường.
Ở thành trì loại ba như thành Thanh Viễn có lẽ không có một gia tộc nào có thể ăn được bảo bối này, dù là gia tộc nhà họ Du đứng đầu cũng không thể.
Nhưng có một nơi có thể dùng đan dược có giá tương đương để nhận món đồ này, đó chính là phân nhánh điện Đan Khí ở thành Thanh Viễn.
Điện Đan Khí là một thế lực cực kỳ bí ẩn, không nhận đệ tử như các gia tộc hay đạo cung sơn môn bình thường, có thực lực cực mạnh.
Chỉ có một lĩnh vực mà Điện Đan Khí có liên quan đến chính là làm ăn buôn bán, hơn nữa chỉ buôn bán đan dược và binh khí mũ giáp. Nhưng không một tông môn hay gia tộc nào dám khiêu khích thế lực chỉ sinh tồn bằng cách làm ăn buôn bán này, bởi vì thế lực ở đằng sau mạnh và thâm sâu khó lường hơn rất nhiều tông môn.
“Đồ này mà đặt ở học viện Linh Không tôi quả là đáng tiếc, cậu có thể dùng hồn đan yêu thú đổi lấy thứ tốt hơn”, ông Hoắc nói, không nhận hồn đan trong tay Dương Hạo.
Dương Hạo nhướng mày, cậu vốn dĩ muốn đổi đan dược nhưng không ngờ ông Hoắc lại không nhận.
“Cậu đừng nhìn tôi như thế, trong điện Công Huân này của tôi chẳng có thứ cậu muốn đâu, đan dược cấp Huyền Dương, cậu đùa à, sao học viện Linh Không có thể có thứ đồ này được?”, ông Hoắc nói.
“Vậy tôi phải đổi ở đâu mới được?”, Dương Hạo hỏi.
Ông Hoắc: “Cậu có thể đến phân nhánh của điện Đan Khí, ở đó cậu có thể có được bất kỳ thứ gì mà cậu muốn, chỉ có cậu không nghĩ đến chứ không có thứ họ không có”.