Nhưng trước đó ông ta không hề cảm nhận được việc Dương Hạo ra tay với Dương Tiêu, nói cách khác nếu lúc nãy mình không ép buộc tên nhóc này, hoặc chậm một chút thôi thì Dương Tiêu đã chết rồi.
“Ngươi thắng rồi”, Dương Hoắc nhìn Dương Hạo với ánh mắt không thể hình dung được, có ngạc nhiên vui mừng, cũng có sự phấn khích và sự bất lực.
Dương Hạo mạnh mẽ, cứng rắn, bảy người bọn họ đến không chỉ không thể khiến y nhận sai mà thậm chí y còn ra tay đánh Thiên Quân. Có lẽ cũng là do đám người mình quá kiêu căng, con cưng của trời thật sự tuyệt đối không cúi đầu trước người ngạo mạn.
“Dương Hạo, từ nay về sau ngươi là gia chủ của một nhánh gia tộc, ngươi cần phải xuất hiện ở đại điện bộ tộc Dương Thị vào các buổi họp hàng tháng. Ngươi có thể xem đây như là mệnh lệnh hoặc lời mời cũng được”, Dương Hoắc nói.
Những lời này đủ chứng minh Dương Hoắc đã nhận thua. Không còn cách nào khác, mỗi một bộ tộc và tông môn đều tương đối thiếu thiên tài thật sự.
Trong bộ tộc sinh ra một yêu nghiệt thì sẽ có tác dụng quan trọng trong việc phát triển sau này. Dương Hạo –một vị Thí Quân chắc chắn tương lai y sẽ trở thành một người tuyệt thế, và đương nhiên tiền đề là y không chết yểu.
“Gia chủ của một nhánh gia tộc?”, Dương Giang ngạc nhiên thốt lên, vẻ mặt trở nên cực kỳ phấn khích. Ông ấy nhìn Dương Hạo không khỏi tự hào mỉm cười.
“Phụ thân? Gia chủ của một nhánh gia tộc là sao?”, Dương Hạo hơi khó hiểu, gia chủ của một nhánh gia tộc này là tự Dương Hoắc gắn lên đầu mình, y không hề muốn có.
“Dương Hạo, gia chủ của một nhánh gia tộc có thể ngồi vào vị trí này, có thể trở thành một trong thủ lĩnh bộ tộc Dương Thị. Trong Dương Thị có tổng cộng bảy nhánh gia tộc, bây giờ thêm nhánh của chúng ta nữa là tám”, Dương Giang nói.
“Tám nhánh gia tộc? Lẽ nào trước đây gia tộc chúng ta không thuộc trong số đó?”, Dương Hạo càng khó hiểu, nhà mình cũng được xem là một nhánh gia tộc thì tại sao không nằm trong số đó?
“Không giống, không giống”, Dương Giang xua tay giải thích: “Trong bộ tộc Dương Thị có vài trăm phân chi, trong đó chỉ có xuất hiện người ở cấp bậc thủ lĩnh mới trở thành gia chủ của một nhánh gia tộc, mới có thể nâng cao địa vị của gia tộc đó lên, thế nên trong cả bộ tộc Dương Thị chỉ có tám nhánh”.
“Nếu ta trở thành nhánh thứ tám thì có lợi ích gì?”, Dương Hạo quay đầu lại nhìn Dương Hoắc, lạnh nhạt cười nói.
Thật ra y không thèm muốn gì vị trí gia chủ nhánh gia tộc thứ tám này, nhưng mình cũng không thể ép bức đối phương quá mức, nếu không một khi đối phương tức giận, mình cũng gặp nguy.
Nếu đã thế thì cũng là lúc mình nên thuận theo đó mà nể mặt người ta.
“Gia chủ một nhánh gia tộc là mỗi tháng có thể giành lấy gấp trăm lần tài nguyên tu luyện cho nội bộ gia tộc mình, số lượng này hơn hẳn gia tộc phân chi bình thường. Hơn nữa với tư cách là thủ lĩnh của một nhánh, ngươi còn có thể được lão tổ Dương Thị - Dương Triển truyền đạo. Truyền đạo quân cao siêu hơn Thiên Quân cấp trung bọn ta gấp trăm lần. Còn nữa, ngươi cũng có thể có địa vị cực cao trong thành Phiêu Tuyết Vương này, vinh quang, thực lực, địa vị, người đều có thể có”.
“Vinh quang, thực lực, địa vị?”, Dương Hạo lạnh nhạt bật cười, y không quan tâm đến vinh quang và địa vị, thứ y muốn nhất chỉ có thực lực.