Tuy nhiên, khi một luồng lực áp chế đột ngột tỏa ra từ lông mày, khuôn mặt của y lại trở nên khó coi.
Một vệt sáng màu đen hòa vào hoa văn kiếm giữa hai hàng lông mày, như thể muốn nuốt chửng lực đại đạo này vậy. Cảm giác khủng hoảng trên đỉnh đầu khiến Dương Hạo vô cùng khó chịu.
“Nguyền rủa?”
Vẻ mặt ngưng tụ, y hừ lạnh một tiếng: “Hừ, sớm muộn có một ngày, ta sẽ kéo thần hồn của ngươi ra, sau đó tiêu diệt ngươi”.
Sau khi chửi rủa một câu, y nhìn khoảng không rộng lớn, nói: “Cũng đến lúc thu lại cung Vạn Đạo lại rồi, sau đó rời khỏi thế giới này. Thời gian hai năm sắp đến rồi”.
“Ồm!”, bàn Vạn Đạo xuất hiện giữa hàng lông mày, tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, sau đó nhanh chóng thu lại cung Vạn Đạo, vạn đạo chi pháp nhanh chóng nhập vào trong bàn Vạn Đạo.
“Vù!”, không gian chuyển đổi, Dương Hạo xuất hiện giữa hai đỉnh núi.
“Ồm!”, khi y vừa mới xuất hiện, sát khí lạnh lẽo hoàn toàn bao trùm cơ thể y, một tia sáng sắc bén xẹt qua không gian, đến trước mặt y.
“Thiên đạo, Đại Đế?”, sắc mặt Dương Hạo thay đổi rõ rệt, cảm nhận được Thiên đạo rộng lớn bị phong tỏa, trong lòng khẽ thở dài.
“Khoảng cách quá lớn rồi. Lẽ nào mình vừa mới có được bàn Vạn Đạo đã phải chết ở đây sao? Tiền bối Sa Hâm nói đúng, bàn Vạn Đạo thực sự là một kiếp nạn!”
“Không! Tiền bối Sa Hâm chết một cách bình thản như vậy, nhưng mình không thể thoải mái được như ông ấy, mạng của mình là của mình, ai cũng không được phép lấy đi”, trong lòng Dương Hạo điên cuồng gào thét.
Lực đại đạo trên người y bạo phát, cơ thể Chiến Thần giáng xuống, bước lên một bước, kiếm quang vô tận của Tử Thần Kiếm hợp lại trong nháy mắt. Kiếm luân hồi, điên cuồng phát động.
Trước đây, khi kiếm luân hồi thi triển ra, phản lực suýt chút nữa đã giết chết y, nhưng hiện tại, đại đạo của y đã mạnh hơn trước vài phần, đương nhiên không dễ dàng bị phản vệ như vậy.
Mặc dù kiếm luân hồi vẫn chưa đạt đến mức hoàn hảo, nhưng sức mạnh mà nó phát huy ra vẫn vô cùng bạo ngược.
“Vút!”, thông đạo luân hồi đối đầu với một tia sáng đỏ, hai bên va vào nhau, thông đạo luân hồi lập tức tan rã.
Cơ thể Dương Hạo văng ra mấy chục dặm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thần hồn bất ổn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tán, máu loang lổ khắp áo choàng, sinh khí đã tan nát 70%.
“Đạo pháp sinh mệnh”, y gầm lên một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông lão phía trước.
Trước đây lão ta tỏ ra đạo đức thánh thiện như vậy, mà hiện giờ lão ta không chút do dự ra tay tàn sát mình, một kẻ đạo đức giả nham hiểm như này đáng hận không khác gì Văn Thương.