Nhưng Dương Hạo lại không bị tổn thương gì, ngay cả lòng bàn tay cậu cũng vẫn còn nguyên vẹn, tay không đỡ lấy khí dao đó nhưng hành động này của cậu lại khiến rất nhiều người như bị đánh một cú thật đau.
“Mạnh! Mạnh quá! Tay không đỡ lấy đòn tấn công của vũ khí Huyết Mạch Chiến Đấu của Bồng Lai, rốt cuộc chàng trai này từ đâu đến thế?”, trong lòng mọi người đều dấy lên một đợt sóng hãi hùng.
“Ôi!”, ai nấy cũng đều chấn động đến mức ớn lạnh.
“Keng!”, Dương Hạo khẽ buông tay, cậu mỉm cười với Bồng Lai nói: “Nào tiếp tục đi”.
“Ngươi”, Bồng Lai cảm nhận được một cơn lửa giận không thể kiềm chế được dâng lên, mình đang bị người ta công khai khinh thường, tên này kiêu ngạo quá, nhất định phải giết cậu ta.
“Chiến Đao Diệt Đất” gã hét lên một tiếng, sau đó khí dao bỗng vươn dài ra mười mét rơi xuống đỉnh đầu Dương Hạo.
Đòn tấn công này hung hãn như lúc nãy, dao ý sắc bén mạnh hơn trước đó mấy lần, quần áo Dương Hạo đã xuất hiện từng vết cắt nhỏ.
Nhưng cậu vẫn nở nụ cười như cũ, mím môi bình tĩnh nhìn con dao chiến rơi xuống.
Đợi đến khi dao chiến sắp rơi xuống gần đỉnh đầu, cậu mới giơ tay ra, vẫn thong dong, vẫn không có khí tức mang theo năng lượng.
“Rắc!”, luồng khí của dao bỗng dừng lại khi chỉ còn cách trán của Dương Hạo một khoảng, lúc này thời gian và không gian như ngừng lại.
Lại bị cậu dễ dàng đỡ được, mặc dù đòn tấn công này mạnh hơn trước đó mấy lần, nhưng đối phương lại không coi ra gì, đỡ bừa một cái lại phá vỡ đòn tấn công lần nữa.
“Giết!”, Bồng Lai đã như sắp điên rồi, hai mắt gã ta hiện lên tơ máu, sau đó tà khí toát ra, dao ý cuồng bạo không ngừng bao lấy Dương Hạo.
“So với Phong Thiên Không, Bồng Lai này vẫn kém hơn một chút, chắc là vừa đột phá Tiên Thiên tiểu thành không lâu, nền tảng vẫn chưa đủ vững chắc. Nhưng quan trọng nhất gã ta là một Huyết Mạch Chiến Đấu, còn mình có Kim Nham Chi Thân, không sợ nhất là Huyết Mạch Chiến Đấu”, Dương Hạo thầm nói.
Đối mắt với dao ý mãnh liệt quanh người, ánh mắt cậu lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó cơ thể cậu khẽ động đậy, chỉ thấy cậu tiến ra một bước rồi vươn tay đánh về phía Bồng Lai.
“Ầm!”, sức mạnh cực mạnh đâm vào dao ý sắc bén, cơ thể Bồng Lai văng ra xa, lòng bàn tay Dương Hạo cũng giơ giữa không trung, nhưng không làm cậu bị thương.
“Thú vị đấy”, Dương Hạo nhếch môi, sau đó liên tục ra tay, lòng bàn tay nhanh chóng giơ ra.
Nhưng tốc độ của Bồng Lai vượt xa tưởng tượng của cậu, tên này liên tục đi qua đi lại trên võ đài như một con rắn linh hoạt, dù cậu ra tay rất nhanh nhưng cũng không đuổi kịp.
“Ha ha! Chàng trai, dù cơ thể ngươi có mạnh hơn nữa, đánh không trúng người khác cũng vô dụng thôi. Ta muốn xem thử ngươi có thể kiên trì được bao lâu nữa, dù ta có tiêu hao năng lượng cũng có thể dây dưa chết tên nhóc cảnh giới Kim Linh bước bốn”, Bồng Lai bật cười, chỉ dựa vào tốc độ cuối cùng gã ta cũng cứu vớt lại tình thế.
Dương Hạo không khỏi bật cười, sau đó nói: “Ngươi muốn dây dưa chết ta ư? Ta nghĩ chắc không lâu đâu”.
Nói rồi cậu lập tức biến mất ở vị trí ban đầu, bóng ảnh màu đen hiện ra trên võ đài như ảo tưởng.