Bốn người, Dương Hạo đang chạy ở phía trước xa xa, trong khi ba người Y Thắng Tuyết ở phía sau cậu vài trăm mét. Sau nửa giờ, mọi người đã đến một con đường rộng rãi.
Lúc này, Dương Hạo đột nhiên dừng lại.
Cậu liếc mắt về phía trước, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: "Hẳn là nơi này, chắc họ cũng sắp đến rồi!"
Vừa rồi, cậu cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của Thủy Linh Lung. Mặc dù khí tức phát ra tương đối mạnh chỉ trong chốc lát, về sau rất yếu ớt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi nhận thức của cậu.
“Phịch!”, Y Thắng Tuyết và những người khác lần lượt đến chỗ Dương Hạo.
“Dương Hạo sư đệ, đệ muốn làm gì vậy?”, Y Thắng Tuyết nói với vẻ mặt lo lắng. Tên Dương Hạo này, vừa mới chọc vào La Thần Hi cảnh giới Linh Kiếp, còn dám nghênh ngang đi ra ngoài, điều này cũng đủ khiến y lo lắng rồi.
"Tổng cộng đệ có hai người hầu, một người trong số họ cũng đã bị bắt. Đối phương chắc cũng sắp tới rồi”, Dương Hạo đứng ở trung tâm đường nhìn những người qua lại, vẻ mặt bừng bừng sát khí.
“Hai người hầu?”, Y Thắng Tuyết ngạc nhiên. Y cũng đã nghe chuyện về Đỗ Diệu rồi. Người hầu đó chính là nguyên nhân khiến Dương Hạo lao đến phủ thành chủ.
Bây giờ, một người hầu khác cũng đã bị bắt, làm người hầu của tên này quả là xui xẻo.
Quay người lại, Dương Hạo nhìn Y Thắng Tuyết, kiềm chế cơn tức giận, trên mặt nở một nụ cười.
"Thắng Tuyết sư huynh, đây là vấn đề cá nhân của ta, huynh không cần theo đâu”.
"Nói gì thế? Y Thắng Tuyết ta mà là một kẻ nhát gan à? La Thần Hi trước cũng có giết được ta đâu, đệ cũng biết thực lực của ta rồi, dưới cảnh giới Linh Kiếp ta có thể xử lý được”, Y Thắng Tuyết nói.
“Hai vị sư huynh”, Dương Hạo cười cười rồi chào hai người còn lại.
"Haha! Dương Hạo sư đệ, để ta tự giới thiệu, ta tên là Đô Thần”, người thanh niên cao hơn một chút mỉm cười nói.
Một thanh niên khác thấp hơn một chút cũng cười hiền hậu nói: "Dương Hạo sư huynh, ta tên là Trác Ninh. Đệ là một người nổi tiếng trong Thiên Quân Môn chúng ta đấy".
"Chậc chậc chậc chậc! Cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành mà có thể giết cảnh giới Tử Phủ, lại còn một giết chín, chẳng ai trong môn phái mình có thể so với đệ đâu”, Trác Ninh cảm thán.
Dương Hạo cười với bọn họ nói: "Hai vị sư huynh, Thắng Tuyết sư huynh, lát nữa ba người chỉ cần đứng xem là được rồi, chỉ cần không phải cảnh giới Linh Kiếp là ta có thể tự đối phó được rồi, nếu kẻ tới ở cảnh giới Linh Kiếp thì mọi người cũng không giúp được”.
Cả ba cùng gật đầu. Lời nói của Dương Hạo quả thực rất đúng, nếu kẻ tới là cảnh giới Linh Kiếp, bọn họ chỉ có thể chạy trốn để giữ mạng thôi.
“Tới rồi”, Dương Hạo quay đầu, sau đó ánh mắt lập tức khóa chặt vào hai tu giả trong đám người. Nheo mắt, không ngờ lại là người quen.
“Bồng Minh Lượng, Bồng Minh Quang?”, Y Thắng Tuyết cũng nhìn thấy cặp anh em họ nhà họ Bồng, trên mặt chợt nở một nụ cười, sau đó hoàn toàn yên tâm.