Mặc dù tinh thạch Huyền Dương không mạnh bằng tinh thạch Thuần Dương, nhưng để cảnh giới Linh Kiếp bình thường tu luyện thì khá tốt, năng lượng mà nó sở hữu có thể giúp cảnh giới Linh Kiếp đột phá cảnh giới.
Vì vậy tu giả cảnh giới Linh Kiếp đều cực kỳ trân trọng tinh thạch Huyền Dương. Nhưng trong mắt Dương Hạo, tinh thạch Huyền Dương chẳng có ích lợi gì.
Với cường độ năng lượng của y, còn có lực đạo pháp, tinh thạch Huyền Dương hoàn toàn không chút hữu dụng nào. Có lẽ chỉ có tinh thạch Thuần Dương mới có thể giúp y tu luyện.
Hoặc là những đan dược cấp cao cùng với những bảo vật đất trời mới có thể giúp được y.
Từng cảnh giới Linh Kiếp đều nghiêm nghị nhìn y. Trong mắt bọn họ, Dương Hạo tuyệt đối là một thiên tài xuất thân từ một đại tông môn nào đó.
“Cám ơn ca ca!”, cô gái mỉm cười ngọt ngào, vẻ mặt tràn đầy vui sướng, nói: “Ca ca, huynh hào phóng hơn tên Liên Thiên đó nhiều. Lần đầu tiên huynh ấy tặng muội quà chỉ có mười viên tinh thạch Huyền Dương thôi”.
Dương Hạo lại cau mày, cái tên Liên Thiên lại xuất hiện từ miệng cô gái, trong lòng y không thể kìm chế được sự trào dâng.
“Nếu thực sự là Liên Thiên cũng coi như là một tâm nguyện của Môn Chủ Hướng Ninh Phong. Nhưng Môn Chủ từng nói, sư huynh Liên Thiên đang bị Thiên Quân Diệt Ương giam cầm. Chuyện này hoàn toàn không khớp với lời cô gái này nói”, trong lòng Dương Hạo nói.
Y ngẩng đầu, cười nói với cô gái: “Nha đầu, nếu đã nhận ta là ca ca, vậy thì ta cũng phải biết tên của muội chứ đúng không? Còn có lai lịch của muội, ta cũng nên biết một chút chứ?”
“Hì hì!”, cười vui vẻ, cô gái nói: “Ca ca, muội tên là Tịch Quân, đến từ Diệt Ương Tông. Ca ca, huynh thì sao, huynh tên gì thế?”
Nghe thấy ba từ Diệt Ương Tông, Dương Hạo nhướng mày, mọi chuyện trở nên rõ ràng. Không còn nghi ngờ gì nữa, sư huynh Liên Thiên cho dù thế nào cũng đều có liên hệ chặt chẽ với Diệt Ương Tông.
“Ta tên Dương Hạo”, y cười nói một câu, sau đó hỏi: “Tịch Quân, Liên Thiên mà muội nói, dường như là một người rất giỏi? Huynh ấy ở đâu rồi, chi bằng giới thiệu cho ta đi?”
Khi Tịch Quân nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại.
Hai hàng lệ rơi từ khóe mắt, cô ấy nghẹn ngào nói: “Dương Hạo ca ca, Liên Thiên ca ca bị giam cầm ở một nơi. Đều là cha muội hại huynh ấy. Không! Là muội hại huynh ấy, muội hại huynh ấy!”
Nhắc đến Liên Thiên, tiểu nha đầu trở nên nghẹn ngào. Tuy nhiên, sự lo lắng và hối hận hiện rõ trên gương mặt cô ấy khiến Dương Hạo không khỏi thở dài trong lòng.
“Nếu mình đoán không nhầm thì nha đầu này đã thích Liên Thiên rồi”, trong lòng y thầm thở dài, sau đó tiến lại gần cô gái.
“Công tử, xin hãy giữ khoảng cách”, lúc này, thủ lĩnh của ba người áo đen lao ra. Hai người kia lần lượt bước ra và dừng lại trước mặt Dương Hạo.
“Hồ Diệp, các ngươi làm gì vậy?”, cô gái tức giận hét lên.
“Tiểu thư, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Trên đường đi, bất kỳ người lạ nào cũng không được tới gần cô. Thế giới này đầy rẫy nham hiểm và tàn nhẫn, chúng tôi sợ cô gặp bất trắc”, Hồ Diệp xoay người nói.