Bất giác thời gian đã trôi qua ba tháng. Trong ba tháng qua, Dương Hạo vừa luyện binh, vừa suy nghĩ loại đạo thứ năm mà mình nên tu hành.
“Nhân vật này quá đáng sợ. Nếu để hắn tiếp tục trưởng thành như vậy, Kiếm Đạo Tông chúng ta sẽ không còn chỗ đứng trong Phiêu Tuyết Vương Thành”, trong đồng tử của U Ngưng lóe lên ánh sáng lạnh như băng, cô ta nhìn nhóm đệ tử Thiên Thành đáng sợ này, trong lòng dâng nên sự lạnh lẽo và sát ý.
“Một lực lượng rất đáng sợ. Có thể phòng thủ và ngăn cản được sự tấn công hung tàn của một thế lực lớn, đồng thời tấn công và tiêu diệt được một phe sơn môn của thế lực lớn. May mà hắn không ở trong Phi Ưng Vương Thành của ta”, hòa thượng Không Sơn của núi Phổ Độ ở bên cạnh không khỏi thán phục.
Bất luận là ai nhìn thấy lực lượng khổng lồ như vậy thì cũng sẽ cảm thấy chấn động trước tiên. Sau đó là lo lắng.
Cho dù là Thiên Quân cấp cao hay là Thiên Quân đỉnh phong nhìn thấy cũng sẽ chấn động về lực lượng như vậy. Huống hồ, bọn họ còn có một thủ lĩnh đáng sợ như Dương Hạo.
Y vô địch cảnh giới Linh Kiếp, danh xứng với thực. Trong số các thí quân giả, y là người đầu tiên xứng đáng nhất. Ngoài ra, y còn tu hành mấy loại đại đạo cùng lúc, thiên phú kinh người, tiềm năng vô hạn.
Cho dù là Thiên Quân đỉnh phong cũng sẽ kiêng dè những người trẻ tuổi như vậy. Nếu y thoát khỏi khống chế, e là có chín mươi phần trăm cường giả đều sẽ chọn cách không từ mọi thủ đoạn để tiêu diệt y.
Gần bốn mươi nghìn đệ tử, sau mấy tháng chỉ còn lại hai mươi tám nghìn người. Đây là tỷ lệ tổn thất chiến đấu vô cùng lớn, trong lòng Dương Hạo cũng rất đau khổ.
Nhưng y biết rõ hơn, quá trình này rất cần thiết để trở thành cường giả, thành tích uy danh Thiên Thành.
“Chết tiệt! Loài người chết tiệt, ta phải khiến cho tất cả bọn họ đều chết ở nơi này”, tiếng gào thét vang lên từ trong doanh trại ngoài núi, ánh mắt Hình Ngưu như có ngọn lửa bốc lên, trên người mang theo sát khí cường đại.
“Thần Vương, chiến tướng Hắc Giáp dưới quyền ta không còn đủ mười nghìn người nữa rồi”, một chiến vương Xích Giáp dưới quyền nói, những người còn lại đều im như thóc.
Tên chiến vương Xích Giáp này có mối quan hệ cực kỳ tốt với Hình Ngưu, hắn đã đi theo Hình Ngưu khi còn là Xích Giáp. Trong khoảng thời gian Hình Ngưu tu thành Kim Giáp này thì cũng vô cùng coi trọng hắn.
Trong số năm vị chiến vương Xích Giáp còn lại, cũng chỉ có hắn có thể nói chuyện trước mặt Hình Ngưu. Những người còn lại đều cực kỳ kính sợ Hình Ngưu, không dám nói linh tinh.
“Kỳ Lạc, ta muốn kết quả, đám nhân loại đó bây giờ đang ở đâu?”, Hình Ngưu lạnh giọng nói.
“Trong một khu rừng tối ở phía đông núi U Lôi”, Kỳ Lạc trả lời, sau đó tiếp tục nói: “Thần Vương, theo ta thấy, đám nhân loại này không phải bất ngờ xuất hiện”.
“Ồ?”, Hình Ngưu sững người, trầm giọng nói: “Trong thế giới này duy chỉ có một đội ngũ có lực lượng như vậy, bọn họ có thể huy động một đám nhân loại có thực lực không hề yếu đến. Ý của ngươi là đám tàn dư của Phi Viêm Tinh?”
“Đúng vậy”, Kỳ Lạc nói: “Ngoại trừ đám tàn dư đó ra, đám thí quân giả này không thể có nhiều người cùng xuất hiện như vậy. Hơn nữa, sự xuất hiện của bọn họ không có dấu hiệu nào. Nếu cường giả xé rách không gian cho bọn họ đi vào, chúng ta cũng có thể cảm nhận được”.