“Không! Nhất định là ảo giác, hắn không thể đỡ đòn tấn công của mình được”, Dạ Tử Tiêu gầm lên, sau đó điên cuồng sử dụng huyết mạch chi lực tấn công Dương Hạo.
Giống như một cây trụ sừng sững giữa bão táp, trong mắt Dương Hạo hiện lên một tia vui đùa. Hai chân không chút di chuyển, cho dù Địa Long Huyết Mạch nhào tới, cậu cũng không bị ảnh hưởng chút nào.
Đây chính là sức mạnh của Kim nham chi thân. Cậu bây giờ, đừng nói là Dạ Tử Tiêu cảnh giới Kim Linh này, cho dù là cường giả cảnh giới Tiên Thiên nhập môn cũng không thể phá được phòng bị của cậu.
“Ngươi quậy đủ chưa?”, một giọng nói lãnh đạm vang lên, sau đó trong mắt Dương Hạo chợt bắn ra một tia sát khí sắc bén.
“Ma khí xung thiên, diệt!”, miệng cậu khẽ lẩm bẩm, âm thanh này chỉ có mình cậu và Dạ Tử Tiêu có thể nghe thấy.
“Ma khí xung thiên?”, trong lòng Dạ Tử Tiêu run lên kịch liệt, sau đó hắn đột nhiên phát hiện ra ma khí lao ra từ thân hình đang bị trói buộc bởi Địa Long của mình.
“Ngươi!”, đang định lớn tiếng nói, nhưng lúc này ánh kiếm đã xuyên qua huyết mạch chi lực ngưng tụ Địa Long của hắn, sau đó đâm thành vào hai mắt hắn.
“Phụt!”, ánh kiếm lóe sáng, không chỉ làm chói mắt Dạ Tử Tiêu mà còn tiêu diệt linh hồn của hắn trong tích tắc.
Đội trưởng của tiểu đội Tử Tiêu, Dạ Tử Tiêu đã ngã xuống. Cảnh giới Kim Linh bước thứ tư, mang trong mình Huyết Mạch Địa Long, nhưng hắn vẫn không phải là đối thủ của Dương Hạo. Người bên ngoài sau khi biết chuyện hắn đã bị giết, hoàn toàn không biết bên trong vừa xảy ra một trận giao đấu giữa Địa Long và ma khí.
Cùng lúc Dương Hạo giết chết Dạ Tử Tiêu, một trận chiến dữ dội khác cũng đang nổ ra ở ngọn núi phía sau học viện Linh Không, hai bên giao chiến là tám cao thủ cảnh giới Tiên Thiên.
Ông Thanh, ông Hoắc, ông Ninh, ba người đối đầu với năm cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa mỗi người đều là cao thủ cấp bậc Tiên Thiên tiểu thành. Năm người này, thực lực rất mạnh, trước sự tấn công mạnh mẽ của họ, trên người ba ông lão ít nhiều đều đã xuất hiện vết thương.
“Thanh Linh Tử, không ngờ rằng cao thủ số một của học viện Linh Không cũng chỉ đến vậy mà thôi. Hôm nay, huynh đệ chúng ta sẽ tiêu diệt học viện Linh Không, xem các ngươi có thể ngăn cản bọn ta không!”, một tiếng cười ngông cuồng, một người trong số năm cao thủ cảnh giới Tiên Thiên cười nói.
“Ầm ầm”, những đòn tấn công lịch liệt không ngừng vây lấy ông Thanh. Cho dù thực lực có mạnh cũng không thể đánh lại năm người được.
Đối với đòn tấn công của ông Hoắc và ông Ninh, năm người đó nếu như có thể tránh thì sẽ tránh, nếu như không thể tránh thì tùy ý ứng phó một chút. Toàn bộ sự chú ý của họ đều tập trung trên người Thanh Linh Tử.
“Vù!”, một ánh kiếm đâm xuyên qua cơ thể ông Thanh, sắc mặt tái nhợt, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi.
“Ông Thanh!”, sắc mặt ông Hoắc thay đổi, điên cuồng tấn công về phía năm người này.
“Chết đi cho ta”, phía sau Hoắc Trường Thanh là Ninh Bộ Châu, vẻ mặt đầy tức giận, sát khí khóa chặt một cảnh giới Tiên Thiên khác.
Trận chiến ở đây khốc liệt hơn rất nhiều so với trận chiến trên quảng trường, cả hai bên đều chiến đấu chết đi sống lại, hận thù chất chứa trong đó, buộc phải giết chết đối phương.
Và họ đều thuộc cảnh giới Tiên Thiên, năng lượng mạnh hơn vô số lần so với cảnh giới Kim Linh.
Trên chiến đài, Dương Hạo đứng thẳng người, nhìn Phong Thiên Không với vẻ mặt chế giễu. Đến lúc này hắn không còn quan tâm đến việc tôn kính sư trưởng nữa, huống hồ là Phong Thiên Không, người không xứng đáng làm sư trưởng của cậu.