Nhưng đã đến lúc này thì cũng không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa rồi, cấp Thuần Dương đỉnh cao, phát huy kiếm đạo cũng vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa đợi khi ra ngoài, bản thân cũng có thể tìm những bảo vật mang theo lực lôi điện khác cho nó, sớm muộn cũng có thể khôi phục lại được bản nguyên của Tử Thần Kiếm này.
Y nhìn linh hồn của kiếm, nói: “Vậy thì ra ngoài trước đi! Đợi đến khi ra ngoài thì nhất định sẽ có cách hồi phục bản nguyên của ngươi”.
Nở nụ cười có chút khác thường, linh hồn kiếm chậm rãi gật đầu. Trong mắt của hắn, Dương Hạo nhìn thấy một chút nghi ngờ, còn có chút khinh thường.
Dương Hạo cũng không quan tâm lắm, bởi vì bây giờ y quả thực không có nhiều tiếng nói. Nhưng mười năm sau, hoặc là mấy chục năm sau, y tin rằng, linh hồn kiếm này nhất định sẽ ngoan ngoãn phục tùng y. Bởi vì, chủ nhân trước đây của hắn là một vị Đại Đế.
“Chuẩn bị xong rồi”, linh hồn kiếm nói, lập tức trên cơ thể xuất hiện tia chớp màu đen, cùng với ánh sáng màu bạc chói mắt, sự sắc bén khủng khiếp lập tức bạo phát ra.
“Được”, Dương Hạo nghiêm túc gật đầu, sau đó hai tay nắm chắc chuôi kiếm của Tử Thần Kiếm.
“Lôi quang xuyên toa”, linh hồn kiếm gầm lên một tiếng, sau đó cơ thể trực tiếp hóa thành một tia sáng bay vào bên trong Tử Thần Kiếm.
“Vút!”, ngay lập tức, tia chớp lóe lên, tốc độ đã đạt tới cực hạn.
Dương Hạo lập tức cảm thấy hai tay mình như sắp buông ra, y nhanh chóng nắm chặt lấy Tử Thần Kiếm. Hai mắt nhìn về phía trước, chỉ cảm thấy một vết nứt đẫm máu xuất hiện, sau đó thân thể y từ đâm xuyên qua vết nứt đó.
“Gầm!”, một tiếng gầm đau đớn vang lên, thế giới nước sâu của biển hủy diệt, lãnh thổ thuộc về dã thú khổng lồ đột nhiên nổi sóng bất tận.
“Bùm! Bùm!”, trong phạm vi mấy chục triệu dặm, mọi sinh vật đều bị bắn phá hủy diệt. Bất cứ nơi nào thân thể to lớn đi qua, mọi thứ đều hóa thành bột.
Tuy rằng tốc độ của con dã thú khổng lồ này quả thực rất chậm, nhưng thân thể và thực lực của nó lại vô cùng kinh người, sức mạnh gợn sóng lan tràn ra, cho dù ở cách nó mấy dặm cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Tiêu rồi, tên này sao lại nổi điên vậy?”, chiến hạm Trấn Linh dừng lại ở một vị trí cách đó hàng triệu dặm.
Linh hồn pháp bảo Tiểu Hải của chiến hạm Trấn Linh, chuẩn bị ở đây chờ đợi sự xuất hiện của Dương Hạo, nhưng vẫn chưa chờ được Dương Hạo, lại chỉ thấy con dã thú này nổi điên.
“Chạy!”, Tiểu Hải hét lên một tiếng kỳ lạ, sau đó thôi thúc chiến hạm, chạy về phía trước trong tích tắc. Phía sau nó, đôi mắt của con dã thú lóe lên ánh sáng hung dữ, nó di chuyển cơ thể và không ngừng đuổi theo.
Trên cơ thể bị xé rách một lỗ, xuyen qua phần bụng. Con dã thú này vô cùng tức giận, sự đau đớn trên cơ thể càng làm gia tăng cơn giận của nó.
Đúng lúc khi nó đang muốn trút giận, phát hiện ra sự tồn tại của chiến hạm Trấn Linh. Vì vậy nó tuyệt đối sẽ không tha cho chiến hạm Trấn Linh, cố chấp muốn hủy diệt nó.