Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Y quay đầu nhìn người vừa ra tay, nói: “Bằng hữu, hình như ta không hề đắc tội với ngươi nhỉ?”  

 

Người này hơi gầy, đôi mắt trũng sâu, ánh mắt u ám. Nếu y nhớ không nhầm, tên này là người do Thiên Quân Trọng Kỳ phái tới.  

 

"Hừ! Sư tôn đã nói, bất cứ sinh mạng nào gặp ở đây đều là kẻ địch, kể cả ngươi", trong tay thanh niên đó xuất hiện một thanh kiếm, sát khí lập tức dâng lên cuồn cuộn.  

 

“Chưa nhập cảnh mà dám dùng dao?”, trong mắt Dương Hạo lóe lên một tia lạnh lẽo, đối phương đã nói như vậy, y cũng không cần khách sáo với hắn nữa.  

 

“Keng!”, Tàng Dực Kiếm ra khỏi vỏ, sau đó kiếm quang đầy trời xuất hiện. Sau khi vô số kiếm quang lóe lên, nhanh chóng hóa thành một đạo ánh kiếm hư vô.  

 

“Phập!”, âm thanh xuyên thấu vang lên. Đao chiến trong tay thanh niên đó vẫn trong trạng thái cũ, giơ cao trên đỉnh đầu, lực đạo pháp dâng trào.  

 

Nhưng đao của hắn không thể chém xuống được nữa. Không chỉ như vậy, những vết nứt đã xuất hiện trên đao chiến của hắn. Trong chớp mắt, từng tấc một đều vỡ vụn, giống như cơ thể của hắn, biến thành từng mảnh.  

 

“Cảnh giới Linh Kiếp bước bốn cũng chỉ như con kiến mà thôi”, Dương Hạo mỉm cười, chậm rãi đút kiếm lại vào trong vỏ.

 

Vạn cổ mộ huyệt, một vùng đất chết.  

 

Dáng người Dương Hạo vụt lên, di chuyển ở đây khá nhanh. Tuy rằng tốc độ của y không phải cực nhanh, nhưng trong chốc lát đã đi được gần trăm dặm. Cả ngày nay, y đi qua thế giới chết chóc này, ngoại trừ hoang vu, vẫn là hoang vu.  

 

Không có sự sống, không có màu xanh, chỉ có cát vàng vô tận.  

 

"Có chút kỳ lạ. Đã được gọi là mộ huyệt, tại sao lại không có một cái lăng mộ nào?", trong lòng nghi hoặc, y không khỏi trầm giọng tự nói.  

 

Ban đầu y nghĩ là mình đã rơi vào trận pháp, tuy nhiên khi quan sát kỹ một khoảng thời gian thì phát hiện ra ở đây không có bất kỳ trận pháp nào tồn tại cả.  

 

Năm ngày, sáu ngày, bảy ngày, mười ngày.  

 

Hơn mười ngày trong nháy mắt trôi qua, Dương Hạo không khỏi có chút thất vọng. Trong hơn mười ngày, y đã đi hàng trăm triệu dặm, nhưng vẫn không tìm thấy gì.  

 

"Là do mình vội vàng quá. Dù sao đây cũng là một mặt của thế giới, làm sao có thể dễ dàng tìm thấy mộ huyệt và truyền thừa được?"  

 

Nửa tháng sau, trên ngọn đồi, Dương Hạo nhìn về phương xa. Năng lượng ngưng tụ trong mắt y, trong nháy mắt có thể nhìn thấu vạn dặm.  

 

Chậm rãi quét qua mọi vật, y muốn tìm một chút dị thường nhỏ nhất. Nhưng rõ ràng, y lại thất vọng. Trong hàng ngàn dặm, không có chút bất thường nào.  

 

“Soạt!”, cơ thể vụt lên, rời đi trong chớp mắt.  

 

Một ngày sau, y lại đứng trên đỉnh núi, nhìn ra thế giới vô tận.  

 

Lặp lại không ngừng, mãi cho tới hai tháng sau. Khi y lại đứng trên đỉnh núi và nhìn ra thế giới, đột nhiên một tia sáng đen xuất hiện trong tầm mắt.  

 

“Cuối cùng cũng tìm được rồi”, y không khỏi nở nụ cười hưng phấn, bóng người lập tức lao ra, bay về phía nơi cách đó ngàn dặm.  

 

"Đây là...", khi đi đến vị trí của luồng sáng đen, vẻ mặt của y đột nhiên trở nên vô cùng kinh ngạc.  



Ánh sáng màu đen này nhìn từ xa trông giống như một mảnh kim loại tỏa ra ánh sáng. Nhưng khi đến gần nó, y nhận ra thứ đen kịt này thực chất là một thi thể cụt tay chân. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK