Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng thủ dù có mạnh cũng không thể chịu được đòn tấn công như thế, hơn nữa sức mạnh bùng nổ của Diệp Cửu Xán vô cùng hung hãn, hai bọn chúng có thể kiên trì lâu đến thế đã khá tốt rồi.  

 

“Phù!”, thở phào nhẹ nhõm, Diệp Cửu Xán mặt mày trắng bệch nói: “Đám tộc Lân Giáp này đúng là khó giải quyết quá, giết chiến sĩ Thanh Giáp không tốn bao nhiêu sức lực, nhưng giết hai tên chiến tướng Hắc Giáp lại làm ta tiêu hao không ít lực đại đạo…”  

 

“Giết!”, Phong Lăng Vân khá giỏi về phòng thủ, bên ngoài cơ thể hắn xuất hiện một lớp màn bảo vệ nhàn nhạt như vỏ của một quả trứng.  

 

Dưới ánh sáng xanh, Phong Lăng Vân không hề sợ hãi đôi móng vuốt của hai chiến tướng Hắc Giáp, để mặc cho đòn tấn công của đối phương đánh vào màn bảo vệ bởi vì nó không thể khiến hắn bị thương.  

 

Còn hắn mạnh mẽ tấn công ngực phải của chiến tướng Hắc Giáp, đến khi hai chiến tướng Hắc Giáp bị giết hoàn toàn.  

 

Hôm nay đã không chỉ có Dương Hạo biết được điểm yếu của tộc Lân Giáp, khả năng thích ứng và lĩnh hội của các tu giả đều rất mạnh, nhất là những thí quân giả như bọn họ.  

 

Sau khi đi vào thế giới Phi Viêm Tinh không lâu, họ đều nhận ra điểm yếu của tộc Lân Giáp, cho nên cũng thuận lợi hơn trong việc giết chúng.  

 

“Giết!”, một mình U Ngưng đánh với hai chiến tướng Hắc Giáp, thanh kiếm dài trong tay cô ta là một món bảo vật thượng phẩm cấp Thuần Dương, cực kỳ sắc bén.  

 

Nhưng dù như thế thì muốn phá vỡ phòng thủ của chiến tướng Hắc Giáp cũng là việc không thể. Xét về khả năng sắc bén, e rằng tàn kiếm Tử Thần của Dương Hạo còn mạnh hơn thanh kiếm trong tay cô ta.  

 

Nhưng chỉ cần nhắm được vào điểm yếu ở ngực phải tộc Lân Giáp thì dù là một thanh kiếm sắt bình thường cũng có thể đâm vào trái tim yếu ớt của chúng.  

 

Cả người U Ngưng dính đầy máu, quần áo trên người cũng bị xé nát thành từng mảnh, cũng may đối diện với cô ta là tộc Lân Giáp, nếu là con người bình thường có lẽ tình cảnh của cô ta còn tệ hơn nữa.  

 

“Giết! Giết!”, giọng nói nghiêm nghị vang lên, đòn tấn công của U Ngưng mạnh mẽ đánh vào cánh tay của hai chiến tướng Hắc Giáp.  

 

“Gào!”, hai chiến tướng Hắc Giáp gầm gừ, một tay túm lấy đầu cô ta, một tay còn lại tấn công vào ngực cô ta.  

 

“Chết đi!”, môi nhếch môi nụ cười ranh mãnh, cả người U Ngưng run lên, lực kiếm đạo lập tức bắn ra. Lưỡi kiếm xoay vòng qua cánh tay chúng như một con rắn độc rồi khoét lấy trái tim ra.  

 

Lưỡi kiếm đâm vào cơ thể, sắc mặt hai chiến tướng tộc Lân Giáp đó trở nên tái nhợt.  

 

Bên này, cả người Tiêu Tâm toát ra ánh sáng màu vàng, dấu ấn ở trán càng chói mắt hơn, hắn vung tay lên tung ra luồng năng lượng đáng sợ khiến một chiến tướng Hắc Giáp văng ra xa.  

 

“Ầm!”, lại thêm một cú đấm, sức mạnh vô biên đánh vỡ cánh tay chiến tướng Hắc Giáp, hơn nữa tinh thạch trái tim của hắn cũng bị nổ tan tành.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK