Sắc mặt Dương Hạo ngưng trọng, hai mắt nheo lại, tâm thần và linh hồn lập tức bao trùm khu vực xung quanh mấy dặm, y biết La Kiêu đã chết rồi, sự hung hãn của ba chiến sĩ Thanh Giáp này đã hoàn toàn khóa chặt hắn.
“Thú vị đấy. Còn biết thuật bao vây tấn công. Chẳng trách trước đây xác của ba chiến sĩ Thanh Giáp ở cùng nhau. Tuy nhiên tu giả loài người còn mạnh hơn La Kiêu nhiều”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, đồng thời tâm thần khóa chặt một chiến sĩ Thanh Giáp cách đó trăm mét.
“Diệt!”, phun ra một từ, cơ thể y hòa vào trong gió. Trên Tử Thần Kiếm lập tức phát ra một luồng ánh sáng màu tím.
“Gừ!”, một khuôn mặt hung dữ xuất hiện, và đôi mắt màu lam kia đầy vẻ tàn nhẫn.
Chiến sĩ Thanh Giáp giơ một cánh tay, giương nanh múa vuốt về phía Dương Hạo, đồng thời tay còn lại chặn chặt vị trí ngực phải của mình, bảo vệ trọng điểm.
“Thật là một tên gian manh!”, Dương Hạo thầm kinh ngạc.
Ngay khi Tử Kiếm Thần của y vừa xuất ra, chiến sĩ Thanh Giáp ở cách đó hàng chục mét đã chuẩn bị bảo vệ trái tim, đồng thời cũng giơ tay tấn công y.
Không nghi ngờ gì nữa, ý thức chiến đấu của tên này rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều tu giả loài người.
“Gừ!”, đúng lúc này, sau lưng vang lên một tiếng gầm thét, sát khí mãnh liệt bao phủ, sự sắc bén tột cùng đột nhiên đâm vào da thịt Dương Hạo.
“Phong chi đại đạo”, khẽ hét lên một tiếng, cơ thể y xẹt qua, di chuyển ra xa hàng trăm mét như một cái bóng.
“Gừ!”, một tiếng gầm khác lại vang lên từ bên cạnh.
Không buồn nghĩ, cơ thể y lại lập tức xoẹt qua, tránh xa đòn công kích của ba chiến sĩ Thanh Giáp.
Trong nháy mắt, di chuyển ba lần, đổi lại là thí quân giả bình thường, hoàn toàn không thể đạt được tốc độ như vậy. Nhưng Dương Hạo là thí quân giả nắm vững Phong chi đại đạo, tốc độ của y thậm chí còn ngang ngửa Thiên Quân cấp thấp.
“Hừ! Phối hợp rất tốt, chẳng trách cảnh giới Tử Phủ đã có thể giết chết thí quân giả”, trong mắt mang theo sát ý, Dương Hạo chậm rãi nâng Tử Thần Kiếm lên.
“Tuế Nguyệt Kiếm Đạo, Nhất kiếm Nhân Gian!”, gầm lên một tiếng, bảy cảm xúc và sáu ham muốn được tích hợp vào kiếm đạo, và vô số chấn động tinh thần ập đến….
“Grừ!”, đối mặt với đòn tấn công tâm thần của Dương Hạo, ba chiến sĩ Thanh Giáp dường như không sao cả, sau một tiếng rống, chúng lại liên thủ, phát động công kích về phía y.
“Phập! Phập!”, nhất kiếm Nhân Gian của Dương Hạo xuyên qua cơ thể chiến sĩ Thanh Giáp, phát ra một âm thanh sắc bén.
“Tử Thần Kiếm hiện giờ chỉ là tàn kiếm, với thực lực của ngươi cũng không phát huy ra hết được uy lực của kiếm. Vì vậy, trừ khi ngươi tấn công vào điểm yếu của chúng, nếu không ngươi hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng thủ cơ thể của chúng”, trong đầu của Dương Hạo, linh hồn kiếm lên tiếng nhắc nhở.
“Đúng vậy! Với thực lực hiện giờ của mình, cho dù Tử Thần Kiếm chỉ là một thanh tàn kiếm, mình cũng không thể phát huy hết sức lực của nó được”, Dương Hạo khẽ thở dài.
Khi đó Tử Thần Kiếm tiêu hao tám phần bản nguyên để giết chết dã thú, cấp độ của nó đã bị thụt lùi xuống bảo vật Thuần Dương đỉnh cao. Cho dù là đỉnh cao, Dương Hạo cũng có thể cảm nhận được uy lực của nó mạnh mẽ hơn so với đồ vật cấp bậc ngang hàng thông thường nhiều.
Nhưng hiện tại, y vẫn chưa thể tìm được thứ gì thuộc bản nguyên Lôi Điện để giúp Tử Thần Kiếm hồi phục bản nguyên cả.