“Ầm ầm!”, một cỗ năng lượng uy nghiêm đập vào bàn đá trước mặt, bàn đá bỗng chốc hóa thành cát bụi.
Một ông lão dáng vẻ uy nghiêm trợn trừng hai mắt, trong mắt hiện lên sự tức giận và thù hận.
“Chết rồi, nhà họ Bồng ta lại mất đi hai đệ tử tinh anh, chết tiệt!”, ông lão tức giận gầm lên, khí thế bá đạo khiến cho mấy người trung niên và thanh niên phía dưới đều rùng mình.
“Bành Thanh, điều tra rõ chưa, kẻ đó là ai?”, Bồng Thiên dần lấy lại bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn còn sự tức giận nồng đậm.
Thanh niên gật đầu, lên trước nói: “Hắn tên Dương Hạo, nghe nói là tới từ thành Giác Dạ, có vẻ như có quan hệ tốt với Từ Hạo ở Điện Đan Khí. Những chuyện khác, điều tra không ra”.
“Hả?”, trên mặt Bồng Thiên lập tức lộ ra sự tức giận: “Chỉ vậy thôi?”
“Thành Giác Dạ không có gia tộc nào họ Dương, càng không thể xuất hiện một thanh niên cao thủ vô biên như vậy được. Bành Thanh, ngươi đang gạt ta sao?”
“Ông nội bớt giận, cháu thực sự đã dốc toàn lực rồi. Nhưng lai lịch của tên đó giống như bị người ta xóa bỏ vậy, không một ai biết rốt cuộc hắn đến từ gia tộc nào”, sắc mặt Bành Thanh lập tức trắng bệch, sau đó vội vàng quỳ xuống.
Bồng Thiên cau mày, nói: “Điều tra lại cho ta, nhất định phải điều tra được hắn tới từ gia tộc nào. Ta muốn hắn cảm nhận sự đau khổ khi từng người thân một chết trước mặt mình”.
“Vâng! Ông nội, cháu lập tức đi ngay”, Bành Thanh lau mồ hôi trên trán, xoay người lui ra ngoài.
Bồng Thiên quét mắt về phía hai người trung niên đang đứng lặng im, nói: “Bồng Minh Lượng, Bồng Minh Quang, Bồng Nguyệt và Bồng Lai là con của các con, các con nghĩ thế nào?”
Khuôn mặt của hai người trung niên tràn đầy đau khổ, gần như đồng thanh nói: “Phụ Thân, để bọn con đi giết tên tiểu tử đó”.
“Ừ”, Bồng Thiên gật đầu, nói: “Hai người các con cùng đi, ta cũng yên tâm. Nhưng các con nhớ kỹ cho ta, đừng giết tên tiểu tử đó luôn. Ta nói rồi, khiến hắn nhìn cảnh từng người thân của mình chết trước mặt”.
“Vâng!”, ánh mắt Bồng Minh Lượng lộ ra vẻ căm hận.
Bồng Minh Quang cũng gật đầu nói: “Phụ thân yên tâm. Con và đại ca sẽ phế tu vi của tên tiểu tử đó trước, sau đó đưa hắn về, khiến hắn sống không bằng chết”.
“Đi đi!”, Bồng Thiên phất tay, hai huynh đệ rời khỏi đại sảnh tràn đầy hung khí này.
“Kẻ nào dám phạm đến nhà họ Bồng ta, chu di cửu tộc”, Bồng Thiên nheo mắt lại, hung khí ngút trời. Nếu không phải bây giờ lão phải ở lại Khí Nguyên Tông, e là lão đã đích thân đi giết chết tiểu tử đó rồi.
“Vút!”
Khí Tông Nguyên, hai bóng người lao ra khỏi phủ đệ nhà họ Bồng, mang theo luồng hung khí hung hãn rời khỏi Khí Tông Nguyên.
Tu vi của Bồng Minh Lượng và Bồng Minh Quang đều đang ở cảnh giới Tử Phủ dưỡng anh, thực lực của hai người họ trong Tông Nguyên Khí cũng là hàng đầu. Vì vậy Bồng Thiên mới yên tâm để hai người họ đi giết Dương Hạo.
“Thật là nguy nga, không hổ là thành La Hầu”, Dương Hạo đứng trên sườn đồi nhìn thành phố cao ngất phía xa, trong lòng cảm thấy có chút kích động.
“Công tử”, Đỗ Diệu nói: “Nghe nói trong thành La Hầu có rất nhiều cao thủ cảnh giới Tử Phủ, cảnh giới Tiên Thiên nhiều như lông bò, thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật”, Dương Hạo gật đầu, nói: “Đừng cho rằng bản thân là cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành mà tự phụ, tu vi không dừng ở cảnh giới, núi cao còn có núi cao hơn.