Mà một khi ngọc Linh Lung Âm Dương bị lấy đi, lão nhân gia có lẽ sẽ bị năng lượng đó cho nổ tung thành từng mảnh.
"Người ta đồn rằng ông nội tôi bị trọng thương, nhưng trên thực tế còn nghiêm trọng hơn. Trước khi ông tôi say ngủ, ông ấy đã nói với tôi rằng ông ấy không thể áp chế được nguyên lực trong người, nếu không có cao thủ tương trợ thì ông ấy vĩnh viễn sẽ không thoát ly được năng lượng của ngọc Linh Lung Âm Dương”, Thủy Linh Lung xúc động nói.
“Đi ra ngoài!”, Dương Hạo xoay người liếc nhìn Thủy Linh Lung và Đỗ Diệu, vẻ mặt ngưng trọng.
“Công tử!”, Thủy Linh Lung lo lắng, nhanh chóng ngăn ở trước mặt lão nhân.
Dương Hạo nói: "Đừng lo lắng! Tôi sẽ cứu ông nội của cô, và tôi cũng sẽ lấy khối ngọc này đi. Tuy nhiên, có vài việc bất tiện, tôi không muốn người ngoài biết".
Vẻ mặt xinh đẹp của Thủy Linh Lung lộ ra vẻ nghi hoặc, cô ta nói: "Công tử, ngài thật sự có thể làm được không? Nếu như vậy thì Linh Lung bằng lòng phục tùng công tử, chỉ mong công tử thương Linh Lung với, giúp cho ông nội tôi tỉnh lại lần nữa".
Vẻ mặt Dương Hạo trở nên lạnh lùng, cậu nói: "Đi ở tùy cô, nhưng một khi nhìn thấy phương pháp của tôi, cô chỉ có một con đường, chính là làm nô bộc của tôi".
“Nô bộc!”, sắc mặt Thủy Linh Lung hơi thay đổi, sau đó khẽ cắn răng, quay đầu lẳng lặng bước ra ngoài.
Đỗ Diệu cười với Dương Hạo, sau đó hắn cũng xoay người bước ra ngoài. Là một người hầu, hắn biết Dương Hạo sẽ làm gì. Người duy nhất có thể nuốt được nguồn năng lượng này là vạn thế ma khí quyết của chủ nhân.
Sau khi hai người rời đi, Dương Hạo quỳ xuống. Như Đỗ Diệu đoán, vạn thế ma khí quyết được kích hoạt ngay lập tức. Vòng xoáy xuất hiện, hắn không ngừng đặt ở trên cánh tay của lão nhân, sau đó bắt đầu điên cuồng nuốt chửng năng lượng kia.
Thời gian trôi qua, ước chừng sau nửa canh giờ, vạn thế ma khí quyết dần dần biến mất. Ma khí cuồng bạo quanh thân Dương Hạo dần dần biến mất, trong mật thất cũng khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Thật là một luồng năng lượng cường đại, Bồng Lai quả thật tốn không ít khí lực mới có thể đối phó với lão nhân này. Nhưng cuối cùng lại là vận may của ta. Năng lượng này khiến ta có thể lên tới đỉnh phong của cảnh giới Kim Linh. Chỉ cần có đủ năng lượng, ta có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên bất cứ lúc nào”, Dương Hạo không khỏi cười nói.
Sau đó cậu hô to với bên ngoài: "Được rồi, các người vào đi!"
Cánh cửa mở ra, Thủy Linh Lung lao vào với vẻ mặt lo lắng. Sau lưng cô ta, Đỗ Diệu thản nhiên bước vào.
Ngay khi vừa bước vào, cô ta đã nhào về phía ông già. Rồi sau khi thăm dò cẩn thận, trên mặt cô ta lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Khí tức của ông nội bình tĩnh, khí lực trong gân cốt cực kỳ ổn định. Năng lượng này thậm chí còn mạnh hơn trước.
“Tôi nói được làm được, cho nên ngọc Linh Lung Âm Dương này là của tôi”, Dương Hạo nhẹ nói, sau đó phất tay nắm lấy ngọc Linh Lung Âm Dương.
“Chết đi!”, một tiếng gầm thét đột nhiên vang lên, lão già đang nằm bất chợt mở mắt ra, sau đó một luồng năng lượng dâng trào trực tiếp tấn công Dương Hạo.
“Bùm!”, Dương Hạo không đề phòng, bị đánh bay ngược ra sau, nhưng cậu cũng đã nắm được ngọc Linh Lung Âm Dương kia.
“Ụa!”, một ngụm máu phun ra, sắc mặt tái nhợt.
Lão già đó là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tiểu thành, dưới một đòn toàn lực, cậu hoàn toàn không có khả năng phòng ngự, trọng thương là điều tuyệt đối không thể tránh khỏi. Giờ phút này, Dương Hạo cảm thấy linh khí trong người vô cùng yếu ớt, sẽ tiêu tán bất cứ lúc nào.