Ngoài sư phụ, hắn không thể tha cho bất kỳ người đàn ông mà Tô Nhã thích, hắn cũng có ý định giết chết Dương Hạo từ lâu, vốn dĩ muốn làm trong âm thầm, nhưng nếu Phong Đế đã ra lệnh, vừa lúc hắn sẽ diệt cả nhà họ Dương và Dương Hạo.
Hắn nhận được tin tức nhà họ Dương được gây dựng lại cũng đoán chừng Dương Hạo cũng đang ở nhà họ Dương.
“Tuân lệnh!”, Tạ Anh Quân rời khỏi chỗ của Phong Đế, vừa lúc nhìn thấy người phụ nữ hoàn hảo như băng tuyết ở đằng xa đang đi đến, khi nhìn thấy hắn, người phụ nữ băng tuyết mỉm cười, nụ cười như gió xuân thoảng qua, mặt đất hồi xuân khiến Tạ Anh Quân cũng không khỏi sững sờ.
“Tạ sư huynh”, Tô Nhã khẽ giọng chào.
“Tô sư muội”, Tạ Anh Quân cười nói: “Sư muội có chuyện gì muốn tìm sư tôn sao?”
Tô Nhã gật đầu nói: “Muội muốn xin sư tôn cho muội đi khỏi đây một thời gian”, cô không khỏi ngượng ngùng nói, khiến Tạ Anh Quân sửng sốt, vội hỏi: “Sư muội muốn đi đâu, có thể cho sư huynh biết không?”
“Muội muốn về Phiêu Tuyết Vương Thành một chuyến, nghe nói nhà họ Dương đã được gây dựng lại, muội nghĩ đệ ấy… chắc hẳn đệ ấy đang ở nhà họ Dương”, Tô Nhã ngại ngùng nói.
Thiếu nữ si tình này vẫn không quên nghe ngóng tin tức của nhà họ Dương, biết được nhà họ Dương đã được gây dựng lại khiến lòng thiếu nữ vui mừng khôn xiết, vì cô biết chỉ có một người có thể gây dựng lại nhà họ Dương, đó chính là Dương Hạo.
Nói như thế khả năng Dương Hạo đang ở nhà họ Dương tương đối cao, mình nhất định phải đi tìm đệ ấy, không bao giờ tách ra.
Trong lòng Tô Nhã, cô muốn quay về với Dương Hạo, với tư chất của Dương Hạo chắc chắn sẽ khiến sư tôn mềm lòng chấp nhận, vậy mình có thể luôn ở bên cạnh Dương Hạo.
Tạ Anh Quân cười nói: “Ta nghĩ sư tôn sẽ đồng ý thôi, muội đi theo sư tôn đến biên giới, bây giờ đi đến nhà họ Dương cũng là một tâm nguyện trong lòng muội. Thế này nhé, ta đi cùng muội, sư tôn có thể sẽ dễ đồng ý hơn”.
Tô Nhã sửng sốt, bất an nói: “Có làm phiền đến sư huynh không? Sư huynh, không phải huynh có chuyện khác cần làm sao?”
“Ha ha, có thể hoãn lại những việc khác, muội biết sư tôn vẫn nể mặt sư huynh mà, dù sư tôn không yên tâm để muội đi, có huynh thì sẽ yên tâm hơn, đi thôi”, Tạ Anh Quân đi trước, Tô Nhã đi phía sau đến gặp Phong Đế.
Phong Đế không ngờ Tạ Anh Quân trở lại nhanh như thế, hơn nữa còn dẫn theo Tô Nhã, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Chỉ có Tạ Anh Quân có thể tự do ra vào nơi này mà không cần ai phải báo lại, đây cũng là sự tin tưởng mà Phong Đế dành cho Tạ Anh Quân, người ngoài không có đặc quyền này.
“Anh Quân, Tô Nhã, sao hai con lại đến đây?”, Phong Đế trầm giọng nói, nhưng lại nhìn Tô Nhã, ông ta biết Tạ Anh Quân chắc chắn là đến vì Tô Nhã.
“Thưa sư tôn, đệ tử muốn quay về Phiêu Tuyết Vương Thành một chuyến trước khi đến biên giới với sư tôn, ngoài ra cũng muốn tiễn Dương Thanh Thanh và Dương Kỳ về nhà họ Dương, mong sư tôn cho phép”, Tô Nhã thẹn thùng nói.
“Về nhà họ Dương?”, Phong Đế sửng sốt, lúc nãy còn bàn với Tạ Anh Quân cách đối phó với nhà họ Dương, bây giờ Tô Nhã lại muốn xin về nhà họ Dương một chuyến, mình nên đồng ý hay không đây?
Tạ Anh Quân bước đến trước để Tô Nhã không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, hắn nói với Phong Đế: “Sư tôn, Tô Nhã đi với sư tôn không biết đến lúc nào mới có thể về, đệ tử nghĩ vẫn nên để Tô Nhã quay về một chuyến. Nếu Dương Thanh Thanh và Dương Kỳ cũng muốn về thì vừa lúc có thể cho họ được toại nguyện”.