“Ầm!”, âm thanh cực lớn vang lên, chiến tướng Hắc Giáp đó vội vàng vung nắm đấm lên nhắm vào búa sấm sét của hắn. Ngưu Đằng lùi về sau năm bước, mỗi bước đều tạo ra dấu chân khá sâu trên nền đất đá kiên cố.
“Mạnh quá!”, hắn sửng sốt, không khỏi ngạc nhiên thốt lên.
“Loài người, chết đi!”, một chiến tướng Hắc Giáp bị tấn công, ngay tức khắc các chiến tướng Hắc Giáp còn lại đều quay đầu lại, ánh mắt hung tàn lao về phía Ngưu Đằng.
“Ầm ầm”…, âm thanh cực lớn liên tiếp vang lên, Ngưu Đằng vô cùng nhếch nhác, hắn bị các chiến tướng Hắc Giáp này tấn công, cảm nhận được đôi vai đang cầm búa Chấn Thiên cũng đã tê dại.
“Giết!”, thấy Ngưu Đằng gặp nguy, Lãnh Lăng không thể kiềm chế được tức giận hô lên, sau đó lao về phía đám chiến tướng Hắc Giáp đó, một tay cầm kiếm giết.
“Vèo!”, sau hắn, Du Huyền cũng không do dự gì lao ra.
Phù Kình nhìn chiến tướng Hắc Giáp ở đằng xa, trầm giọng nói: “Tộc Lân Giáp, xem ra đây chính là chiến trường Phi Viêm Tinh trong truyền thuyết rồi, mặc dù ta không ở đó nhưng vẫn bước vào chiến trường này”.
Tu vi của Dương Hạo rất mạnh nên y nghe được những lời Phù Kính nói, y quay đầu lại nhìn đệ tử Thiên Thành mạnh nhất này, y khẽ cười.
“Thành chủ, ta cũng đi thử xem”, gương mặt Phù Kình hiện lên vẻ mặt có lỗi không dễ gì nhận ra, quay đầu lại rồi rút một thanh kiếm dài trong tay mình ra, sau đó gia nhập cuộc chiến.
Dương Hạo vung tay lên, một luồng sáng màu trắng ngọc xuất hiện, đó là thanh kiếm ngọc của Văn Thương.
Y cười nói: “Ta đã từng nói, nếu ngươi đột phá Thiên Quân, ta chắc chắn sẽ tặng ngươi một binh khí đỉnh cao cấp Thuần Dương”.
“Cảm ơn Thành Chủ”, ánh mắt Phù Kình lóe sáng khi nhìn thấy thanh kiếm ngọc, hắn cũng lấy kiếm làm binh khí giống Dương Hạo nhưng tu vi kiếm đạo của hắn lại không thể nào bằng Dương Hạo.
“Các ngươi cũng đi đi! Phải nhớ giành lấy cơ hội để mình được sống”, nhìn Phù Kình cầm kiếm gia nhập vào trong đám người giết chiến tướng Hắc Giáp, Dương Hạo xoay lại nhìn các tu giả cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao phía sau.
“Vâng!”… nhóm người nhanh chóng lao ra, đạo pháp mạnh mẽ lập tức bùng phát, áp đảo về phía đám chiến tướng Hắc Giáp.
Các đệ tử Thiên Thành đang liều mạng, Dương Hạo và Tiêu Tâm lại đi kiểm tra xung quanh, một khi có tộc Lân Giáp đến gần nơi này, họ lập tức ra tay giết chết đối phương.
Cả một ngày, khu vực trong vòng vài chục dặm tràn ngập trong mùi máu, máu và chân tay đứt gãy rơi khắp nơi trên mặt đất, còn có từng thi thể của các chiến tướng Hắc Giáp.
Sau một trận tàn sát, Dương Hạo nhìn bốn Thiên Quân và hơn hai trăm đệ tử cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao trước mặt mình, cảm thấy đau đớn.
Chỉ mới là trận đầu tiên mà thôi, chỉ có chưa đến một trăm chiến sĩ Hắc Giáp nhưng lại làm cho bốn Thiên Vương của mình đều bị thương, hơn nữa tổn thất gần hai trăm cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao.