Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Bùm!”, ngay khi Tô Nhã đi tới gần, đột nhiên cơ thể Dương Hạo phát ra hai luồng chấn động mạnh, sau đó một đạo quang màu máu thuần khiết xuất hiện, nhanh chóng bao phủ lấy cơ thể cậu.  

 

“Huyết mạch chi lực thức tỉnh!”, Tô Nhã che miệng kêu lên, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ khó tin.  

 

Cô khẽ lẩm bẩm: “Huyết mạch chính là chìa khóa tiến vào cảnh giới Tiên Thiên. Rất nhiều tu giả ở cảnh giới Ngân Linh, thậm chí là Kim Linh đều không thể lĩnh ngộ được. Mà cậu ấy chỉ mới ở cảnh giới Phàm Linh, hơn mười mấy tuổi đã có thể thức tỉnh được huyết mạch, đây là thiên phú đáng sợ gì chứ?”  

 

Một lúc lâu sau, Tô Nhã cuối cùng cũng định thần lại, cô cảm nhận được sức mạnh huyết mạch hùng vĩ trên người của Dương Hạo, trong lòng có chút ghen tị, nhưng càng thêm kinh ngạc.  

 

Sau khi huyết mạch chi lực được thức tỉnh, con đường tu luyện sau này của anh chàng này sẽ rất suôn sẻ. Cảnh giới Tiên Thiên sẽ không còn là trở ngại. Thậm chí còn có thể theo đuổi cấp độ cao hơn.  

 

“Thảo nào, thảo nào giáo viên lại coi trọng chàng trai này như vậy, nhờ mình giúp đỡ mọi lúc. Thì ra là như vậy. Nhưng không biết, chàng trai này đã thức tỉnh huyết mạch gì rồi?”  

 

Tô Nhã thầm nghĩ trong lòng, đứng tại chỗ yên lặng nhìn Dương Hạo thức tỉnh huyết mạch, tuy rằng không phải bản thân thức tỉnh, nhưng khi được quan sát như vậy có thể giúp cô có thể kinh nghiệm cho sau này.  

 

Huynh đệ Dương Hoành đều sững sờ, sự biến hóa cơ thể của Dương Hạo là điều mà họ chưa từng thấy bao giờ. Tuy nhiên từ giọng điệu của Tô Nhã, bọn họ có thể nghe ra được, đại ca của mình dường như đang lột xác.  

 

“A! A! A!”, đột nhiên Dương Hạo đang nằm trên mặt đất phát ra ba tiếng hét dài, thanh âm truyền hết đợt này đến đợt khác.  

 

“Không ngờ rằng trong cơ thể mình lại ẩn chứa một nguồn năng lượng mạnh như vậy”, Dương Hạo mở mắt ra, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.  

 

Xoa nhẹ lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy trong lòng bàn tay có một nguồn năng lượng mạnh mẽ tụ lại. Nếu nguồn năng lượng này bộc phát, cậu tin rằng mình có thể dễ dàng đánh bại bước thứ hai của cảnh giới Ngân Linh.  

 

Ánh mắt quét qua, sau đó dừng lại trên người Tô Nhã, cậu khẽ hành lễ, sau đó nói: “Cảm ơn sư tỷ Tô Nhã đã ra tay tương trợ, Dương Hạo sẽ ghi nhớ trong lòng. Sau này nếu sư tỷ có việc gì cứ tới tìm ta bất cứ lúc nào”.  

 

Sợ kinh ngạc trên mặt Tô Nhã đã hoàn toàn tan biến, cô nói: “Không cần cảm ơn ta, ta chỉ là không muốn người bị ta trừng phạt, còn chưa kịp nộp 500 điểm Công Huân thì đã bị người khác giết rồi thôi”.  

 

Nói xong cô xoay người rời đi, sau khi đi được mấy chục mét, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Trong vòng ba tháng, 500 điểm Công Huân, cậu tự mình thu xếp ổn thỏa”.  

 

Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Nhã, Dương Hạo khẽ cười nói: "Năm trăm Công Huân, ba tháng, không thành vấn đề”.  

 

“Đại ca, huynh không sao chứ?”, Doanh Hoành tiến tới hỏi.  

 

Sau đó đám người Dương Phong cũng đi tới, hỏi với vẻ mặt lo lắng.  

 

Dương Hạo xua tay, nói: “Huynh không sao, các đệ thế nào rồi, ngoại trừ tiểu lục đều không có gì nghiêm trọng đúng không?”  

 

Ngoại trừ Dương Hâm, những người khác đều lắc đầu, ánh mắt họ đều tập trung vào người Dương Hâm, người đã bị chặt đứt tay.  

 

Máu từ cánh tay gãy của Dương Hâm đã ngừng chảy, khuôn mặt cậu ấy tái nhợt.  

 

Tuy nhiên, cậu ấy cười nhẹ và nói một cách thờ ơ: "Đại ca, huynh không cần phải lo lắng cho đệ. Dù đệ bị chặt đứt tay, đệ vẫn có thể đạt tới cảnh giới cao hơn. Người bị mất tay không phải không thể trở nên mạnh mẽ".  

 

“Tốt lắm! Tiểu lục, ý chí của đệ như vậy đã đủ để trở thành cường giả”, Dương Hạo gật đầu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK