"Không có hy vọng gì rồi! Thật may là lúc đi ngang qua điện Thiên Quân cung ta có được một bảo vật Thuần Dương”, Vi Yến Sơn thở dài, bất lực nói với chính mình.
“Ba người, chỉ có ba người bọn họ. Chúng ta không vào được đâu”, Từ Quỷ Mị liếc nhìn Trì Võng Lượng bên cạnh rồi nói.
Người đằng sau gật đầu nói: "Sư huynh nói đúng. Đáng tiếc, chúng ta vẫn còn quá yếu. Hòa thượng Tự Tại và Hưu Dương đều mạnh hơn chúng ta. Thiếu niên áo bạc Dương Hạo kia, thì càng không cần phải nói”.
"Từ bỏ, trở về báo cáo với sư tôn thôi”.
"Trở về lập tức nói cho sư tôn biết lần này vạn cổ mộ huyệt đã bị ba người Dương Hạo chiếm đoạt. Đặc biệt là Dương Hạo này, hắn còn có chiến hạm Trấn Linh”.
"Chúng tôi từ bỏ”.
"Haizzz! Từ bỏ! Chúng ta đi ra ngoài đi”, ... Những tu giả nhìn ba bóng người phía trước, đều lắc đầu thở dài bất lực, sau đó lui về phía sau một chút.
Mạng sống quan trọng hơn bảo vật. Trước đó, nhiều người trong số họ đã suýt mất mạng dưới đòn phản công của Dương Hạo. Nếu di chuyển lúc này, có khi phải bỏ mạng ở đây thật ấy chứ.
“Xem ra không cần đánh nhau, ba người chúng ta vẫn có thể bước vào điện Đại Đế”, hòa thượng Đại Đế chắp tay ngâm nga một câu phật hiệu.
“Haizzz!”, Hưu Dương cũng thở dài một hơi, sau đó liếc mắt nhìn hòa thượng Tự Tại bên cạnh và Dương Hạo đang quay lưng về phía mình.
“Bùm!”, trời đất chuyển động, cục diện cũng thay đổi. Giờ phút này, toàn bộ điện Đại Đế đột nhiên run lên, thiên địa uy nghiêm trực tiếp áp chế ba người bọn họ.
“Rắc!”, thân ảnh cự nhân lại xuất hiện. Hắn liếc mắt nhìn ba người đang đứng ở phía trước của điện Đại Đế, cười gằn: "Các ngươi đã phân ra thắng bại rồi à? Nếu vậy thì hãy nhận lời chỉ dẫn của điện Đại Đế!"
"Rầm!"
"Rầm!"
“Ùng!”, đột nhiên, ba cánh cửa không gian đen kịt xuất hiện ở cổng điện Đại Đế trước mặt, năng lượng uy nghiêm nuốt chửng cả ba người trong nháy mắt.
“Các ngươi, chờ ở chỗ này đi”, cự nhân liếc mắt nhìn đám người Vi Yến Sơn, trong nháy mắt lại biến mất.
Thân thể ba người Dương Hạo bị hút vào đại điện bất giác run lên. Trước mặt họ, một tác phẩm điêu khắc sừng sững không nhìn thấy đỉnh đang đứng ở trung tâm.
Ngoài tác phẩm điêu khắc này, là một thế giới rộng lớn vô biên. Cây khô héo, sông chết, núi đổ. Không gian này giống hệt như thế giới của vạn cổ mộ huyệt trước đây, khắp nơi chết chóc và hoang tàn.
"Đây là trái tim thế giới của chủ nhân. Nhìn thấy bức tượng đó chưa? Nó cao ba trăm vạn trượng, trọn đời bất hủ. Đây là trái tim của chủ nhân, nó sẽ không sụp đổ dù có sau hàng trăm triệu năm”, thân hình cự nhân xuất hiện bên cạnh bọn Dương Hạo.
Anh chàng này cao mười thước, trông như một người khổng lồ trước mặt đám Dương Hạo vậy, nhưng trước mặt tượng thần, hắn vẫn bé như một con kiến.
“Đạo tâm!”, Dương Hạo sửng sốt, ngẩng đầu nhìn pho tượng trước mặt, trong lòng chấn động.
Hòa thượng Tự Tại thu lại nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt, lộ ra vẻ cung kính hiếm thấy. Hắn cũng nhìn lên bức tượng, cơ thể khẽ run lên.
Ánh mắt Hưu Dương cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, đối mặt với pho tượng sừng sững này cùng với áp lực từ trong tượng áp chế lên vạn vật, hắn chỉ cảm thấy như sắp quỳ xuống.