Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

Dương Hạo không để ý tới Tô Khanh mà nhìn về phía thanh niên hè hạ kia, hỏi: “Ngươi tên gì?"  

 

"Ta tên Đỗ Diệu, thiếu hiệp có gì căn dặn?", đối phương nhìn Dương Hạo, con ngươi chuyển động. Hắn đã sớm nhìn ra, Dương Hạo là người có quyền phát biểu trong bốn người này, cho nên trong lòng đã có ý định nịnh bợ.  

 

 

 

"Căn dặn thì thôi đi”, Dương Hạo nở nụ cười, nhìn qua có chút vô hại.  

 

Điều này làm cho Tô Khanh hết sức khinh bỉ, bởi vì cậu ta đã thử, tên này luôn mang theo nụ cười như vậy, nhưng một chiêu đã hạ gục mình. Cười, tên này có vẻ lúc nào cũng tươi cười, không biết lúc nào cậu tức giận.  

 

Dương Hạo hỏi Đỗ Diệu: "Ngươi đã từng gặp những đệ tử khác của học viện Linh Không chưa?"  

 

"Chưa. Bảy người bọn ta ở trong dãy núi Yêu Ma này hơn nửa tháng rồi, vừa định trở về thành Thanh Viễn, không ngờ lại gặp phải các ngươi. Cũng là tên Trương Trung đáng chết kia, lại dám chọc tức hai vị thiếu hiệp cùng hai vị tiên nữ”, Đỗ Diệu nói.  

 

“Mục tiêu của các ngươi là di tích kia à?” ,Dương Hạo lại hỏi, về phần cái tên Trương Trung được tên này nhắc tới, chắc hẳn là thủ lĩnh trung niên trước đó của bọn họ.  

 

Nói không rung động là giả. Ba đệ tử cốt cán của học viện Linh Không đều tiến bộ rất nhanh sau khi lấy được di tích của dãy núi Yêu Ma. Lôi Sùng Vân kia nghe nói cũng như vậy. Đương nhiên, Dương Hạo cũng muốn có được truyền thừa trong di tích.  

 

"Đúng vậy! Di tích truyền thừa, ai mà không muốn lấy được. Chỉ là thực lực của bọn ta không đủ, căn bản không thể đỡ nổi đòn đánh của yêu ma kia nên tạm thời chỉ có thể từ bỏ”, Đỗ Diệu nói.  

 

Dương Hạo gật đầu, cậu thừa nhận những gì tên này nói, cậu cũng nghĩ như vậy, đang muốn hỏi thêm nhưng ngay sau đó cậu khẽ nhíu mày lại, rồi trong mắt bắn ra tia sáng dữ tợn.  

 

Lúc này, cách đó không xa Phù Nguyệt cũng mở mắt.  

 

Tầm nhìn của hai người bọn họ cùng đáp xuống một bụi cây cách đó vài trăm mét. Ở đó, một luồng khí tức hung tợn đang không ngừng tiếp cận họ.  

 

"Là dã thú, nhưng có điều không biết là cấp bậc gì”, Dương Hạo thầm nhủ trong lòng, sau đó chậm rãi đứng lên.  

 

Hành động của cậu đã đánh thức Tô Nhã và Tô Khanh, Phù Nguyệt cũng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Dương Hạo, trong tròng mắt mang thần thái nghiêm nghị.  

 

"Gầm", tiếng gầm đột nhiên vang lên, sau đó không chỉ bụi cây phía trước, mà hai bên trái phải trong rừng cũng xuất hiện khí tức hung tợn, từng đôi mắt xanh lam xuất hiện, ít nhất cũng có tới hàng trăm con.   

 

"Ám Giáp Thú! Là dị thú!", Phù Nguyệt không khỏi kinh ngạc mà thốt lên thành tiếng.  

 

Nghe thấy lời nói của cô ta, sắc mặt Dương Hạo cũng trở nên rất khó coi, Ám Giáp Thú là một loại dị thú sống theo bầy rất khó ứng phó, da của chúng là một lớp vảy cực kỳ cứng rắn, ngay cả lực tấn công của tu giả có cảnh giới Ngân Linh bước bốn cũng chưa chắc có thể phá được lớp phòng thủ của chúng.   

 

Điều quan trọng nhất là số lượng của chúng nhìn chung khá lớn, ít nhất phải có trăm con, có bầy đàn lớn, thậm chí có tới hàng nghìn con Ám Giáp Thú.  

 

Tuy nhiên, mặc dù Ám Giáp Thú rất khó đối phó, nhưng lớp da đầy vảy của chúng lại là vật liệu tốt để chế tạo áo giáp da. Ở trong học viện Linh Không, một tấm da Ám Giáp Thú có thể đổi lấy ba mươi điểm Công Huân.  



“Dương Hạo, huynh phụ trách bên trái. Tô Nhã sư tỷ, bên phải giao cho tỷ”, Phù Nguyệt hét lớn một tiếng rồi lao lên trước, khí tức băng lạnh lập tức phủ xuống. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK