“Đúng thế, thanh niên áo đen đó cũng mạnh quá, Chấn Thiên đại nhân và Hoàng Phủ đại nhân đều là cao thủ cấp chiến hoàng nhưng không đỡ được một đòn tấn công của thanh niên đó”, đám người cá nhao nhao lên bàn luận.
Người cá ở chính giữa tuổi có vẻ trẻ hơn người bên cạnh một chút, chỉ là không biết tại sao hắn lại có thể trở thành trụ cột của mọi người.
Phong Hàm nhìn tộc người cá xung quanh một lượt, từ tốn nói: “Vẫn nên đợi chiến sự kết thúc, chúng ta quay lại xem điện hạ Cao thế nào rồi hẵng nói, nếu ngài ấy vẫn chưa chết thì mọi chuyện còn có thể giải quyết được, nếu không chúng ta tiến thoái lưỡng nan, không còn đường lui”.
Nói đến đây, Phong Hàm không khỏi ngạc nhiên trợn to mắt, trước giờ tộc người cá luôn cho Phong Hàm làm thủ lĩnh, không chỉ vì Phong Hàm có thân phận cao, cũng là vì tính cách Phong Hàm khá quyết đoán, có phong cách của thủ lĩnh nên ai cũng rất bội phục hắn.
Thấy Phong Hàm thất thố như thế, tộc người cá không khỏi ngạc nhiên, cũng nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn sang, lúc này mới phát hiện hóa ra không biết từ bao giờ đã có thêm một người xuất hiện trong đám bọn chúng, cả người mặc bộ đồ đen, mỉm cười đang nghe Phong Hàm nói cùng với mọi người, chính là thanh niên loài người lúc nãy đã bình thản giết chết hai vị chiến hoàng, ngay cả thi thể cũng không để lại đó.
Lúc này tộc người cá mới biết tại sao người có tính cách dứt khoát, bình tĩnh như Phong Hàm lại khiếp sợ đến mức ngây người, hóa ra người này đã đi rồi nhưng quay lại, ai nấy cũng hận không thể nhảy lại vào trong hồ nước.
Phong Hàm dần trở nên bình tĩnh, hắn thở dài nói: “Không cần nữa, nếu người này muốn giết chúng ta thì không một ai có thể thoát được”, sau đó hắn ung dung đi đến trước mặt Dương Hạo.
Dương Hạo khoanh tay, mặc dù y và tộc người cá đứng ở hai phía đối lập, nhưng trong mắt tộc người cá, thanh niên đồ đen này lại cao hơn chúng một cái đầu.
Điều này cũng không có gì kỳ lạ, vì chúng đã tận mắt nhìn thấy biểu hiện đáng kinh ngạc của Dương Hạo khi khai triển cơ thể Chiến Thần. Mặc dù hai chiến hoàng Tử Giáp đều có thần thông như thế, nhưng thần thông đáng sợ đó lại như thần giả gặp phải thần thật khi ở trước mặt người này, rất nhanh đã bại trận, có thể nói cách biệt thực lực giữa hai bên là rất lớn.
“Anh hùng tộc người này, nếu như ngươi muốn giết ta thì ta cũng chẳng có lời nào oán thán, bởi vì ta là thủ lĩnh của bọn họ, ta dẫn theo bọn họ đi đối đầu với ngươi, giết ta cũng chính là cái giá mà bọn ta phải trả!”, Phong Hàm trầm giọng nói: “Thế nhưng ta hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho những huynh đệ này của ta, bọn họ bị ép tới đây, ngươi muốn bọn họ làm gì cũng được, ta đảm bảo bọn họ nhất định sẽ đồng ý!”
“Phong Hàm, ngươi nói như vậy là đang sỉ nhục bọn ta!”, mấy người của tộc người cá đều không nhịn được đồng loạt lên tiếng: “Lẽ nào chỉ có một mình ngươi không sợ chết, bọn ta là đám tham sống sợ chết hay sao?”
Dương Hạo cười ha ha nói: “Bọn ngươi cho rằng mấy trò mèo này của bọn ngươi có thể lừa được ta ư? Cũng được, vốn dĩ ta định giết sạch cả đám tộc người cá mấy người không giữ lại một ai, thế nhưng bây giờ ta sẽ cho mấy người năm mươi phần trăm con đường sống”.
Đám người của tộc người cá đều sững sờ, Phong Hàm trầm ngâm nói: “Các hạ, không biết thế nào là năm mươi phần trăm con đường sống?”
Dương Hạo nở một nụ cười như của ác ma, nói: “Nói thế mà vẫn chưa dễ hiểu à? Mấy người có tổng cộng mười người, giữ một nửa giết một nửa”.
Đám tộc người cá đều không khỏi lộ ra vẻ phẫn nộ, Phong Hàm phất tay nói: “Cách này của các hạ rất công bằng, ai bảo bọn ta đắc tội với các hạ, vậy thì xin mời các hạ ra tay”.