“Haha!”, vị cường giả vĩ đại đó không hề tức giận, ngược lại cười nhẹ nói với mọi người: “Ta chỉ là một tiểu nhân trấn giữ đất tổ, các ngươi cũng không cần gọi ta là đại nhân. Đối với chủ nhân, ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ bị bỏ quên trong góc. Nếu không, năm đó ta đã sớm chết vì chiến đấu rồi”.
"Được rồi, không nói lời vô nghĩa nữa. Vùng đất tổ tiên của thế giới Thịnh Thiên ta sắp mở ra rồi. Vạn cổ mộ huyệt, nơi chôn cất vô số chiến sĩ của thế giới Thịnh Thiên. Nếu có duyên, các ngươi sẽ được truyền thừa đời trước của tộc ta”.
Nói xong, bóng người đó đột nhiên biến mất. Và vào lúc này, một đạo uy lực kinh người đột nhiên bộc phát ra từ vết nứt to lớn kia.
“Vào đi!”, Thiên Quân Lam Sơn với một cái vẫy tay, trực tiếp ném hai đệ tử bên cạnh bay về phía vết nứt to lớn.
“Đi!”, Ma Lạc chỉ có một đệ tử, cũng nhanh chóng bị ném vào trong khe nứt.
"Đi đi!"
"Cẩn thận, nhớ kỹ, bất kể là ai, nếu gặp phải thì đều giết chết”.
“Cẩn thận đấy”, từng Thiên Quân lần lượt tiễn các đệ tử và tiểu bối của mình.
“Dương Hạo ca ca, muội đi trước nhé”, Tịch Quân chào Dương Hạo, sau đó hóa thành một cái bóng xinh đẹp bay vào khe nứt.
“Soạt!”, Hưu Dương chưa từng nói lời nào, cơ thể cũng xẹt qua, chớp mắt đã bay vào trong khe nứt.
Yến Vi Sơn liếc nhìn Dương Hạo một cách kỳ lạ, trong mắt lóe lên một tia sát ý. Sau đó hắn cũng lao tới khe nứt rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Dương Hạo.
“Lão ca, gặp lại sau”, Dương Hạo không quan tâm đến sát ý của Vi Yến Sơn, y mỉm cười với Đàm Khinh Tinh, bóng dáng lao vào khe nứt.
“Bùm!”, vết nứt dài hàng trăm mét đột nhiên khép lại, uy áp đáng sợ của đạo pháp biến mất, khí tức của thiên đạo cũng dần dần yếu đi.
Vạn cổ mộ huyệt, một lần mở, một lần đóng cần khoảng thời gian một năm. Một năm đối với Thiên Quân mà nói là khoảng thời gian rất ngắn. Vì vậy đa số Thiên Quân đều lựa chọn ở phía xa chờ đợi.
Đàm Khinh Tinh liếc nhìn vết nứt đã khép lại, khóe miệng nở nụ cười, xoay người rời đi. Đối với lão, không cần phải chờ đợi gì cả.
Lão tin tưởng vào Dương Hạo, rằng y nhất định sẽ vượt qua ải. Còn những người khác, cho dù là Hưu Dương, sống hay chết cũng không liên quan gì đến lão.
“Ồm!”, bóng người ngã xuống đất, không gian méo mó nhanh chóng trở lại yên ả. Dương Hạo cảm nhận được lực lượng xé rách đáng sợ đã biến mất, vì vậy y chậm rãi dùng năng lượng trong cơ thể ổn định lại thân thể và linh khí.
"Vù, đúng là một mảnh đất hoang vu, hiu quạnh, vắng ngắt", y liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện ra nơi đây rất hoang vu cằn cỗi.
Núi, đồng bằng, và thậm chí cả sông, mọi thứ đều có một loại cảm giác chết chóc. Núi nhưng không có cây, đất nhưng không có cỏ, sông nhưng không có nước chảy.
“Ồm!”, khi đang quan sát xung quanh, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh có chút dao động, sau khi quay người liền nhanh chóng lui về phía sau.
“Soạt!”, khoảnh khắc y rời khỏi vị trí ấy, một bóng người lao ngay tới đó cùng với ánh đao sáng quắc, sát khí kinh người.