Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đệ tử xuất sắc là Vương Bị và Ô Sâm không dám đánh, Bạch Ngọc Hòa là thầy cũng không dám phản đòn. Lúc này thiếu niên kiêu ngạo đứng trên chiến đài khiến các đệ tử bội phục không thôi.  

 

Dương Hạo vừa tức giận là đánh bốn phương, thiếu niên anh hùng, cực kỳ mạnh mẽ. Lúc này hình tượng của cậu đã trở thành bất khả chiến bại trong lòng rất nhiều đệ tử.  

 

Cậu từng bước chậm rãi đi xuống phải sàn đấu nhuộm đầy máu. Các đệ tử đều đồng loạt nhường ra một đường cho cậu đi qua. Đệ tử hai bên đều lộ ra vẻ kiêng dè và sùng bái.  

 

Cho đến giờ không ai trong học viện Linh Không là không biết tên của Dương Hạo.  

 

“Dương Hạo!”, Tô Nhã đuổi theo cậu rời khỏi quảng trường chiến đài sống chết.  

 

Lúc này sắc mặt của rất nhiều người trong hàng đệ tử chấp pháp đều rất khó coi, sắc mặt Lục Uy và Lôi Sùng Vân cũng trở nên lạnh lùng.  

 

Lôi Sùng Vân nhìn Tô Nhã đuổi theo bóng lưng Dương Hạo, đôi mắt hiện lên vẻ thất vọng. Nhưng sau đó vẻ thất vọng này bỗng biến mất, hắn xoay người lại dẫn theo các đệ tử chấp pháp rời đi.  

 

Người trong mộng không quan tâm đến hắn vậy thì thứ còn lại trong lòng hắn có chỉ có võ thuật. Theo đuổi cảnh giới cao nhất của võ thuật, không ai có thể ngăn cản bước chân về phía trước của hắn.  

 

Lôi Sùng Vân thân là đệ tử chấp pháp đứng đầu, trong lòng vô cùng kiên định với mọi chuyện. Cho dù Tô Nhã có địa vị khá cao trong lòng hắn, hắn cũng có thể lập tức vứt bỏ quên đi tình cảm.  

 

Dương Hạo mặc kệ Tô Nhã và mấy huynh đệ Dương Hoành chạy theo phía sau, đi thẳng về đến sân nhỏ của mình.  

 

“Phụt!”, chân phải vừa bước vào sân, cậu đã nôn ra một ngụm máu đen ngòm.  

 

“Dương Hạo!”, Tô Nhã không khỏi thốt lên, sắc mặt cực kỳ lo lắng, cô ấy cũng cảm thấy khó hiểu sự lo lắng của mình.   

 

Dương Hoành chạy đến đỡ lấy cơ thể run lẩy bẩy của Dương Hạo.  

 

“Huynh không sao chứ?”, Dương Hoành lo lắng hỏi. Lời của cậu ta cũng là điều các huynh đệ nhà họ Dương đều muốn hỏi.  

 

Dương Hạo lắc đầu rồi rút tay ra khỏi tay Dương Hoành, sau đó đứng thẳng người lên nói: “Huynh không sao, vết thương nhỏ thôi”.  

 

“Đại ca, huynh là thần tượng của đệ, dù trời có sụp xuống, huynh cũng sẽ không ngã, ha ha!”, Dương Hoành nói rồi bật cười thành tiếng.  

 

Hôm nay nhìn thấy Dương Hạo chiến đấu khiến mấy huynh đệ họ đều cảm thấy phấn khích không thôi. Một đại ca như thế đã như một bậc thần linh, đã trở thành tín ngưỡng của họ.  

 

“Thằng nhóc này”, Dương Hạo không khỏi cười mắng, sau đó nhìn sang Tô Nhã đi theo mình đến đây.  

 

Cậu nói: “Sư tỷ Tô Nhã, mặc dù ta không giao nộp điểm Công Huân nhưng cũng đã chuẩn bị cái này”.  

 

Sau khi nghĩ ngợi một hồi, cậu lấy một thứ từ trong túi ra rồi đặt trước mặt Tô Nhã nói: “Đây là đao pháp Đại Dương, kỹ năng chiến đấu thượng phẩm cấp Kim Linh. Nếu có thể dâng cho Võ Các thì hẳn là có thể đổi được một nghìn điểm Công Huân. Giao nộp năm trăm, số còn lại xem như Dương Hạo trả ơn sư tỷ đã năm lần bảy lượt giúp nhà họ Dương”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK