Các đệ tử của điện Thiên Nhất đều như vậy, nếu như gặp một kẻ thù mạnh, bọn họ sẽ đồng lòng đối phó sao?
Vì vậy từ thái độ lần này có thể nhận ra, sự liên thủ của bọn họ cũng chỉ là một trò cười mà thôi!
Thiên Tị mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không nói, trong lòng cũng bị dao động.
Tại sao vt này lại khoanh tay đứng nhìn, nhìn thấy nhưng coi như không nhìn thấy, là bởi vì trong lòng hắn hi vọng rằng sư huynh Lâm Phàm, Thư Đồng và Triệu Quảng của mình thất bại chứ không phải là chiến thắng Tiêu Tâm.
Đến lúc đó hắn sẽ có thể thu dọn tàn cục, vậy thì vt không phải là người được hời nhất sao?
“Có nên cảnh cáo vt không?”, Ngô Giác hỏi.
Tư Mã Băng do dự một lúc rồi nói: “Không cần đâu, mặc dù Tiêu Tâm đánh rất hăng, nhưng không thể duy trì lâu được đâu, sự bị động của đám Lâm Phàm rất nhanh sẽ được hóa giải thôi, đến lúc đó để vt ra tay đương nhiên sẽ toàn thắng, lấy lại danh tiếng cho điện Thiên Nhất chúng ta”.
Ông ta vẫn còn hi vọng vào Lâm Phàm, nhưng còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng hét lớn, Triệu Quảng – mắt xích yếu nhất trong liên thủ ba người đã bị chưởng lực cổ thần của Tiêu Tâm đánh cho hộc máu.
Thì ra mặc dù ba người họ trông thì có vẻ như đang liên thủ tác chiến, nhưng Thư Đồng và Triệu Quảng đều tận mắt nhìn thấy Lâm Phàm bại trận trong tay Tiêu Tâm, vì vậy từ đầu đã không vững lòng tin rồi.
Vốn dĩ hi vọng rằng Lâm Phàm có thể chặn được đòn tấn công mạnh mẽ của Tiêu Tâm, nhưng không ngờ rằng suy nghĩ của họ giống hệ với Lâm Phàm, việc này đã dẫn đến cục diện bị động.
Bởi vì hai người bọn họ đều sợ hãi khi nhìn thấy đòn tấn công dũng mãnh của Tiêu Tâm, đến Lâm Phàm cũng không đỡ nổi, hai người này làm sao có lá gan đó chứ.
Bọn họ không biết rằng đặc điểm của lực cổ thần này là cho dù cục diện có đang bất lợi thì khí thế vẫn không hề suy giảm. Bọn họ không biết rằng Tiêu Tâm đã tiêu tốn không ít sức lực rồi, còn cho rằng sức lực của Tiêu Tâm mạnh hơn bọn họ nhiều. Vì vậy mười phần sức mạnh trong lúc không tự tin thì chỉ có thể phát huy được sáu phần, như thế thì sao ngăn được Tiêu Tâm chứ.
Tiêu Tâm cũng phát hiện ra điểm yếu có thể tận dụng được, hắn phát hiện thực lực của Triệu Quảng kém nhất, hơn nữa lá gan nhỏ, nhìn thấy bản thân tấn công liền trốn, vì vậy quyết định hạ Triệu Quảng trước.
Đầu tiên hắn liên tiếp tấn công Lâm Phàm và Thư Đồng, khiến cho hai người này liên tục lui về sau, sau đó đột ngột xoay người lại, tung ra một chưởng, đòn này mang theo lực cổ thần dữ dội, cho dù là thực lực của Lâm Phàm đang ở thời kỳ đỉnh cao cũng cần phải cẩn thận tiếp chiêu huống chi là Triệu Quảng nhát cáy.
Thấy tình hình không ổn, Triệu Quảng vội vàng lùi về sau, muốn tránh khỏi mũi nhọn, nhưng hắn không hề biết rằng lực cổ thần phát huy tác dụng tối đa nhất khi đối phó với đối thủ yếu thế, vì vậy một đòn tấn công, khiến cho Triệu Quảng lập tức bay ra ngoài.
Đây không phải vết thương bình thường, Triệu Quảng cảm thấy hai mắt mờ đi, nhất thời không thể hồi phục được. Hắn không buồn nghĩ, lập tức bỏ trốn, thậm chí không quan tâm đến sự khinh thường của đồng đội, chỉ cần giữ được cái mạng của mình là được rồi.
Tư Mã Băng trợn mắt liếc hắn một cái, nhưng cũng không nói gì, suy nghĩ của ông ta đã hoàn toàn bị phá vỡ, không ngờ rằng lại có thể thua được, như này thì rất nhanh thôi sẽ nhìn thấy kết quả.
Thấy Triệu Quảng bỏ trốn, Lâm Phàm và Thư Đồng đều vô cùng kinh ngạc, mà uy lực của Tiêu Tâm lại lập tức ập tới giống như một cơn sóng lớn, khiến cho hai người này chỉ đành tiếp tục chiến đấu.