Chương 22: Động thủ
Thấy Du Xung ra tay độc ác, trái tim Dương Hạo khẽ trống rỗng. Du Xung này, quá độc ác, cho dù chỉ là thuộc hạ đi theo mình, thế mà nói giết là giết, không có chút tình nghĩa nào. Loại người như này, một là kẻ ác làm nhiều việc xấu thành quen, hai là anh hùng mưu kế khôn ngoan, giỏi dùng quyền biến.
Quét mắt nhìn thi thể, Dương Hạo nói: “Du Xung, giết người ở học viện Linh Không không phải tội danh bình thường, ngươi chờ học viện trừng phạt đi!”
Nghe được những lời của Dương Hạo, Du Xung lập tức bật cười, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
“Ha ha! Trừng phạt? Dựa vào đâu. Đúng là Du Xung ta giết, nhưng đó là gia nô nhà họ Du ta, cho dù ta thật sự giết chết đệ tử của học viện, dựa vào ngươi mà cũng muốn trừng phạt ta sao?”
Du Xung nói, nhìn về phía Triệu Phi Dương: “Nếu như ngươi vẫn không động thủ. Ta sẽ nghi ngờ lòng trung thành của nhà họ Triệu ngươi. Đương nhiên, người phía sau ta, cũng sẽ nghi ngờ lòng trung thành của các ngươi.
Nghe thấy câu này, Triệu Phi Dương sửng sốt, nghĩ tới người phía sau nhà họ Du, hắn lập tức cảm nhận được sự bất lực. Không chỉ riêng hắn, cho dù là ông cụ nhà họ Triệu, ở trước mặt người đó cũng không có chút địa vị nào, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh.
“Phi Ưng, ra tay”, Triệu Phi Dương nhíu mày nói, sau đó hai tu giả cảnh giới Ngân Linh của nhà họ Triệu cùng gần mười đệ tử mười hai mạch phàm linh cũng nhanh chóng vây quanh đám người Dương Hạo.
“Lão nhị, chăm sóc Dương Hâm cho tốt”, Dương Hạo gầm lên một tiếng, sau đó lao thẳng về phía đám người nhà họ Triệu. Bị động chịu đánh không phải là phong cách của cậu. Muốn chiến thì phải chủ động xuất kích, giết người phải thấy máu.
“Giết!”, gầm lên một tiếng, nắm đấm của cậu lập tức tỏa ra ánh sáng trắng, sau đó mười hai linh kình điên cuồng lao ra.
“Bụp! Bụp!”, liên tiếp mấy cú đấm, năng lượng mạnh mẽ cùng với linh khí dâng trào lập tức đánh thẳng vào ba người mười hai mạch phàm linh, còn có một người đang ở bước thứ nhất của cảnh giới Ngân Linh nhà họ Triệu.
“Á!”, tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người mười hai mạch phàm linh hoàn toàn không chịu được cú đấm của cậu, ngực bị đập nát vụn, hét lên đau đớn.
Người còn lại còn thảm hơn, đầu nát bét, chết ngay tại chỗ, không nói được tiếng nào.
“Bụp!”, sau khi cú đấm của người ở cảnh giới Ngân Linh của nhà họ Triệu chạm trán với cú đấm của Dương Hạo, cơ thể bất giác lùi về phía sau, cánh tay phải run lên, một lúc sau mất đi cảm giác.
“Đại ca”, Dương Hoành lập tức nuốt xuống lời định nói.
Cậu ta trợn to hai mắt, nhìn ba người mười hai mạch phàm linh bị giết, lại nhìn người ở cảnh giới Ngân Linh bị đả kích rõ ràng, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
“Lão đại, đáng gờm quá!”, một lúc lâu sau, Dương Hoành mới phun ra những từ này.
Đáng gờm, quả thực như vậy, trong mắt đám người Dương Hoành, Dương Hạo quả thực là một kẻ đáng gờm. Mười hai mạch phảm linh, đồng thời giết chết ba người cùng cấp, còn đẩy lùi được một người đang ở cảnh giới Ngân Linh. Đây còn là cảnh giới phàm linh sao?
“Sững sờ rồi hả?”, chỉ có mình Dương Thanh Thanh vẫn nở nụ cười ranh mãnh, sau đó nói: “Chỉ là một kẻ ở cảnh giới Ngân Linh mà thôi, lão đại vừa rồi còn giết chết bốn người cảnh giới Ngân Linh đấy, thế này thôi thì có là gì?”
“Bốn người cảnh giới Ngân Linh?”
“Bốn người!”
“Không phải chứ?”
Dương Hoành và Dương Phong lần lượt nhìn Dương Thanh Thanh, hai mắt như chuông đồng.
“Gì mà không phải chứ? Trong số bốn người thuộc cảnh giới Ngân Linh đó, còn có cao thủ đạt tới bước thứ hai, Du Đào nhà họ Du đã chết trong tay lão đại đấy”, vẻ mặt Dương Thanh Thanh tràn đầy tự hào.
“Bụp!”, ngay khi mấy huynh muội đang nói chuyện, Dương Hạo lại ra tay lần nữa. Mà mục tiêu lúc này của cậu chính là người thanh niên dẫn đầu nhà họ Triệu.
“Phục Hổ Thiết Chưởng”, hai mắt của cao thủ nhà họ Triệu ngưng tụ, một tầng ánh sáng màu bạc đột nhiên bộc phát ra, ngưng hình cảnh của bước hai cảnh giới Ngân Linh.
Ngưng hình, khí có hình, không chỉ là khí chứa trong cơ thể mà có thể được giải phóng và biến đổi thành hình dạng để tăng độ mạnh của đòn công kích, khí thế mạnh mẽ đó trực tiếp áp sát Dương Hạo.
“Hừ!”, Dương Hạo lạnh lùng hừ một tiếng, linh thứ mười của mười linh kình bộc phát, nguồn năng lượng và linh khí cuồng bạo lập tức đẩy lùi cú đấm của đối phương.
“Các ngươi còn ngây ra đấy làm gì? Động thủ đi!”, thấy sự hung hãn của Dương Hạo, Du Xung lập tức khiển trách mấy tu giả cảnh giới Ngân Linh ở bên cạnh.
“Vút!”, từng bóng người nhanh chóng lao về phía Dương Hạo, tạo thành thế vây hãm, lập tức bao vây cậu thành trung tâm.
“Muốn đánh nhóm sao? Ông đây cũng tới!”, Dương Hoành gầm lên, sau đó mấy huynh đệ cùng lao tới.
Dương Hạo đột nhiên vung một tay lên, quét mạnh về phía sau, hét lên với mấy người Dương Hoành: “Các đệ đứng bên cạnh trông chừng, không được tha cho bất kỳ ai đi, mạng của những người này, ta sẽ lấy hết!”