Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Việc này khiến cho Lâm Phàm chỉ có thể né đòn đánh của Tiêu Tâm, hắn hi vọng rằng hai sư đệ của mình có thể chặn được đòn tấn công của Tiêu Tâm, ít nhất chặn được 70% sức mạnh của đối phương, để hắn có thể tranh thủ đánh lén, Tiêu Tâm nhất định sẽ không kịp trở tay.  

 

Nhưng vấn đề là trước giờ Thư Đồng và Triệu Quảng đều do Lâm Phàm dẫn dắt, thấy Lâm Phàm bị Tiêu Tâm đánh cho tan tác như vậy, còn hộc máu, đây là chuyện chưa từng có, vì vậy khi bọn họ đánh chính diện với Tiêu Tâm không có chút tự tin nào.  

 

Trên người không có chút niềm tin chiến thắng nào, làm sao có thể chống lại một đối thủ như Tiêu Tâm được, vì vậy nhìn trận chiến lúc này đâu phải ba người Lâm Phàm bao vây tấn công Tiêu Tâm mà là Tiêu Tâm đang không ngừng tấn công ba người này mới phải.  

 

Thực chất vẫn còn một cách để lấy lại thể diện cho điện Thiên Nhất, mặc dù có chút mất mặt nhưng so với việc điều động nhân vật cấp cao hơn ra để đối phó với Tiêu Tâm thì còn đỡ hơn nhiều, đó chính là đối phó với Hàn Lan.  

 

Quan hệ giữa Hàn Lan và Tiêu Tâm thì không cần phải nói nhiều nữa, không cần người nào tinh mắt, ai cũng đều có thể nhìn ra, hai người này nhất định là một đôi.  

 

Nếu như có thể hạ được Hàn Lan, thậm chí chỉ cần khiến Hàn Lan gặp nguy hiểm thì nhất định có thể khiến Tiêu Tâm phân tâm, đến lúc đó tâm trí Tiêu Tâm sẽ bị hỗn loạn, khi ấy đám người Lâm Phàm dồn lực tấn công thì nhất định có thể thắng được Tiêu Tâm.  

 

Bây giờ chỉ có thể dựa vào người duy nhất đang không làm gì, vt, liệu hắn có thông minh hay không? Nếu như hắn có thể nhanh chóng nắm bắt cơ hội tấn công Hàn Lan thì nhất định có thể thành công.  

 

Đối với điện Thiên Nhất mà nói, không có gì là xấu hổ cả, miễn là có thể nắm thóp được Tiêu Tâm là được.  

 

Nếu như cường giả cao hơn động thủ thì nhất định sẽ bị người đời cười chê cả đời, bị người ta khinh thường, còn cách này tuy mất mặt một chút nhưng ít ra đỡ hơn nhiều.  

 

Mặc dù Ngô Giác và Mã Tư Băng Thiên Tị có chỗ không đồng nhất, nhưng bọn họ đều đồng ý với cách này, dù sao còn tốt hơn so với việc để cao thủ trưởng bối ra mặt.  

 

Đối với Ngô Giác, không có chuyện gì quan trọng hơn việc cứu vớt danh dự của điện Thiên Nhất, điểm này ba người họ hoàn toàn đồng nhất.  

 

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của vt bọn họ suýt chút nữa phụt máu vì tức giận. Bởi vì vt hoàn toàn không có chút suy nghĩ nào là sẽ tấn công Hàn Lan cả, còn bày ra vẻ mặt đắc ý khoanh tay đứng nhìn trận chiến, như thể không biết tới sự tồn tại của Hàn Lan vậy.  

 

Xem ra nếu Hàn Lan không động thủ, hắn cũng sẽ tuyệt đối không động thủ. Tên tiểu tử này đang làm cái quái gì vậy?  

 

Tư Mã Băng thở dài nói với Ngô Giác: “Bây giờ ta cũng tán thành ý kiến của ngươi rồi”.  

 

Câu này nói không có đầu đuôi, nhưng Ngô Giác và Thiên Tị đều hiểu ý của Tư Mã Băng.  

 

Lúc trước bọn họ đang thảo luận cách làm của Cổ Hàn Y có thỏa đáng hay không, Ngô Giác vẫn luôn bày tỏ thái độ với ý kiến này, còn Tư Mã Băng và Thiên Tị thì đều đồng tình. Nhưng bây giờ thấy biểu hiện của vt khiến cho trong lòng họ dao động lớn.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK