Chương 12: Mục tiêu đầu tiên
“Ông Hoắc, tôi hiểu rồi”, Dương Hạo hai mắt lóe lên tia sáng, sau đó trong lòng động một cái, sát ý cùng sự hung tợn lập tức bị khống chế.
Vẻ mặt của ông Hoắc hơi kinh ngạc, cảm nhận được sát ý nhẹ trên người Dương Hạo, chợt nở nụ cười nói: "Không tệ, không tệ, gần được rồi đấy”.
"Tôi nói cho cậu nghe, cấp độ đánh giá của tổ chức Phán Quyết chúng tôi. Có bốn cấp độ tím, trắng, vàng và xanh. Cậu là sát thủ cấp thấp nhất, thẻ xanh. Để lên cấp vàng, cậu phải hoàn thành mười nhiệm vụ. Tất nhiên, nhiệm vụ cũng có cao thấp. Thẻ xanh cần hoàn thành mười nhiệm vụ, vàng chỉ cần một, đã đủ để thăng cấp rồi”.
"Ừm. Ông Hoắc, tôi hiểu rồi”, Dương Hạo gật đầu.
"Đây là sổ nhiệm vụ, xem qua một chút! Tất cả đều là nhiệm vụ cấp xanh, được xếp theo thứ tự. Càng về sau càng khó, số phần thưởng Công Huân nhận được càng nhiều”, ông Hoắc nói.
Dương Hạo cầm sổ nhiệm vụ lên, hướng sự chú ý của mình vào những cái tên.
Võ Thanh: Chủ quán của nhà hàng Thanh Viễn ở thành Thanh Viễn, mười mạch phàm linh, ai lấy được đầu người này có thể nhận được năm mươi điểm Công Huân.
Lâm Bất Đồng: thành tán tu, thành phố Thanh Viễn, mười mạch phàm linh, 60 điểm Công Huân.
Chu Tú Hoa: Trưởng lão của Quỷ bang ở thành Thanh Viễn, với mười một mạch phàm linh, 80 điểm Công Huân.
Triệu Vĩnh Niên: Một chi nhánh của nhà họ Triệu ở thành Thanh Viễn, với mười một mạch phàm linh, 100 điểm Công Huân.
Nhìn từng cái tên một, vẻ kinh ngạc trên mặt Dương Hạo càng lộ rõ. Trong sổ nhiệm vụ thẻ xanh này, mục tiêu thấp nhất đều là tu giả mười mạch phàm linh, và cao nhất là cảnh giới Ngân Linh.
Về phần thưởng, những tu giả mười đến mười hai mạch phàm linh nói chung là 50 đến 200 điểm Công Huân. Cảnh giới Ngân Linh thì 200 đến 400 điểm Công Huân.
Phần thưởng cho những nhiệm vụ này thực sự đáng kinh ngạc. Tuy nhiên, Dương Hạo hiểu rằng những nhiệm vụ như vậy cũng vô cùng nguy hiểm, thất bại là chết.
Cho dù cậu không chết, một khi thân phận của cậu bị đối phương phát hiện, thì e rằng cậu cũng không thể ở lại thành Thanh Viễn này được nữa. Ngay cả nhà họ Dương cũng sẽ bị ảnh hưởng.
“Tôi chọn Du Vĩ Hòa, và Du Khánh này”, Dương Hạo chỉ vào hai người trong danh sách và nói.
Du Vĩ Hòa: Đệ tử nhà họ Du ở thành Thanh Viễn, cảnh giới Ngân Linh uẩn khí cấp một, nếu lấy được đầu có thể nhận được 300 điểm Công Huân.
Du Khánh: Một đệ tử thứ chi của nhà họ Du ở thành Thanh Viễn, mười hai mạch phàm linh, ai lấy được đầu có thể nhận được 150 điểm Công Huân.
Ông Hoắc mỉm cười khi thấy cậu chọn hai nhiệm vụ này.
Hai nhiệm vụ này đã được một số sát thủ thẻ xanh đảm nhận trước đó, nhưng cuối cùng họ đều từ bỏ. Gia thế họ Du rất lớn, có rất nhiều cao thủ, thông tin cũng rất nhanh nhạy. Rất khó giết được người nhà họ Du. Những sát thủ thẻ xanh bình thường đều không muốn chọc vào nhà họ Du.
Hai nhiệm vụ này đã được đặt ở đây trong nhiều tháng, nếu không hoàn thành thì uy tín của tổ chức Phán Quyết sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều.
Bây giờ Dương Hạo đã lựa chọn, bớt đi một phiền phức cho ông Hoắc.
“Đây”, ông ta thản nhiên ném một cái bình ngọc cho Dương Hạo, nói: “Đây là một chút thuốc hồi máu, có chút hiệu quả đối với vết thương trên người cậu. Tôi cũng không muốn cậu hẹo từ ngay nhiệm vụ đầu tiên".
“Cám ơn ông Hoắc”, Dương Hạo cầm bình ngọc lên, sau đó mang theo ba thứ, xoay người rời khỏi nội đường.
Khuya, một tòa nhà cao tầng ở phía đông của thành Thanh Viễn. Một thân hình mảnh khảnh mặc đồ đen với chiếc mặt nạ xanh đang đứng lặng lẽ trên mái nhà.
Dưới chân Dương Hạo, là xưởng vũ khí thuộc quyền cai quản của nhà họ Du. Mục tiêu đầu tiên, Du Khánh, là một quản sự trong xưởng vũ khí.
Dương Hạo dành hai ngày để quan sát Du Khánh, ngày thường, anh chàng này trở về biệt thự của gia đình họ Du sinh sống. Và đêm nay, anh chàng này đã chọn ở lại trong xưởng vũ khí.
Nếu quay lại nhà họ Du, Dương Hạo thật sự không có cơ hội ra tay. Nhà họ Du được bảo vệ rất nghiêm ngặt, một người cấp phàm linh như cậu không vào được.
Nhưng bây giờ là ở ngoài, Du Khánh sẽ phải chết.