Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Đối thủ của ngươi là ta”, Dương Hạo đứng trên bục cao lạnh lùng nhìn Bồng Lai, kiếm ý vô tận ngưng tụ xung quanh người cậu.  

 

Bồng Lai nhìn thanh niên trước mặt, sắc mặt thay đổi mấy lần, người này khiến gã có cảm giác không thể nhìn thấu.  

 

Cảm nhận một chút, tu vi của người này chỉ mới ở cảnh giới Kim Linh cấp bốn, không phải là Tiên Thiên, nhưng khí tức nguy hiểm mãnh liệt đó lại thỉnh thoảng vây chặt lấy gã.  

 

Liếc mắt nhìn sang, trong đôi mắt sâu thẳm kia như chứa sự sắc bén ngút trời, chỉ cần chạm nhẹ vào đó chắc chắn sẽ có kiếm ý vô tận bắn ra.  

 

“Tên này mạnh quá, không biết thanh niên cảnh giới Kim Linh cấp bốn này mạnh hơn La Chiến Kỳ thế nào? Cậu ta là người nhà họ La à?”, Bồng Lai cảm thấy ngạc nhiên không thôi, sau đó ánh mắt lướt nhìn La Chiến Kỳ - thuộc hạ của mình.  

 

Chỉ thấy gã cũng tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng lại không có vẻ gì là quen biết, tức là thanh niên này không phải người nhà họ La.  

 

Trầm ngâm một hồi Bồng Lai nói: “Cậu bạn, hình như ta chưa đắc tội gì với ngươi, nếu ngươi bạn tha cho ta, Khí Nguyên Tông ta sẽ nhớ ơn ngươi”.  

 

Bồng Lai vừa nói thế, mọi người ở trong ngoài sân đấu đều sửng sốt.  

 

Thủy Linh Lung và Thủy Cống ngạc nhiên nhìn nhau, hai người biết rõ tính ngang bướng của Bồng Lai, gã lại chọn chịu thua ngay lúc này tức là thanh niên trước mặt gã mạnh hơn những gì họ nghĩ.  

 

“Anh ta quả nhiên là siêu phàm”, Thủy Linh Lung nhíu mày sầu muộn nói.  

 

Lần này Thủy Cống lấy ngọc Long Linh ở sâu dưới biển mới có thể mời người này đến, cô ta cũng biết Bồng Lai gây ra nhiều sóng gió như vậy cũng là vì món đồ đó.  

 

Cô ta cũng chỉ vì bảo vệ bảo vật gia truyền mới tổ chức cuộc thi đấu này, nhưng bây giờ xem ra trước sau đều là hổ, hai người này đều không phải là loại hiền lành gì.  

 

“Cô chủ, là do tôi hại nhà họ Thủy”, Thủy Cống không khỏi đau lòng cảm thấy áy náy, gương mặt già nua xuất hiện hai hàng nước mắt.  

 

Ánh mắt Thủy Linh Lung lóe lên tia sáng, sau đó xua tay nói: “Ông Cống, ông cũng đừng tự trách mình, mặc dù người này cũng đến đây vì ngọc Linh Lung, nhưng vẫn tốt hơn Bồng Lai nhiều”.  

 

“Mục đích của Bồng Lai không chỉ là ngọc Linh Lung mà còn muốn chia rẽ nhà họ Thủy khiến nhà họ Thủy trở thành lệ thuộc của gã, nhưng người này lại khác, mục đích của anh ta chỉ là ngọc Linh Lung mà thôi. So ra thì tôi sẵn lòng giao bảo vật này cho anh ta.  Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì ngọc bích mà thành có tội, nếu món đồ này tiếp tục ở lại nhà họ Thủy e là sau này vẫn sẽ mang đến nhiều tai họa thôi”.  

 

Những lời Thủy Linh Lung nói rất thấu đáo, cô ta làm nhiều việc như thế cũng chỉ vì nghĩ cho gia tộc. Nghe cô ta nói thế, Thủy Cống cũng gật đầu, sau đó lau nước mắt đi.  

 

“Chủ nhân!”, ở một bên khác, La Chiến Kỳ ngạc nhiên không thôi.  

 

Ông ta không khỏi nhìn thanh niên đó, có thể khiến chủ nhân cúi đầu chịu thua thì thực lực của tên này mạnh đến thế nào? Chủ nhân như một vị thần trong lòng ông ta đấy.  

 

Mím môi cười, Dương Hạo không quan tâm đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, đôi mắt cậu từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Bồng Lai, từng ý chí chiến đấu tích tụ lại.  



Cậu cười nói: “Ta bị đuổi ra khỏi tông môn chỉ vì đã giết một Tiên Thiên tiểu thành, bây giờ ta lẻ loi một mình, nếu lại đánh với Tiên Thiên tiểu thành nữa cũng không có vấn đề gì”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK