“Được, chỉ cần là bảo vật chi nhánh thành Hội Lăng tôi có thể có đều cho cậu tự chọn tùy thích”, tâm trạng Từ Hạo khá tốt, chỉ cần Dương Hạo vung tay là ông ta lại có thể kiếm được thành quả kinh doanh lớn.
Dương Hạo nghĩ một lúc lại nói: “Tôi cần một vài kim loại quý hiếm, ông cho tôi xem hàng tồn ở chi nhánh thành Hội Lăng một chút, nếu tôi thích cái nào, giá cả không thành vấn đề”.
Bây giờ Dương Hạo có khí thế của người phát tài rồi, đùa gì chứ, một viên huyền dương tinh có thể mặc cho mình tiêu xài đấy.
Nhưng những điều này đều dựa vào việc nâng cao Kim Nham Chi Thân, tìm kỹ thuật kiếm hoặc bí thuật đỉnh cấp, tăng cường thực lực của bản thân.
Từ Hạo khẽ gật đầu rồi dẫn Dương Hạo đến căn phòng mình ở trước đó, sau đó rời đi, không lâu sau lại quay về lần nữa mang các mẫu vật liệu kim loại mà Dương Hạo cần đến.
“Tôi cần một ngàn cân Bạch Nguyệt Linh Không Thiết”, Dương Hạo nhìn lướt qua rồi chọn một loại kim loại.
Từ Hạo trợn to mắt nói: “Cậu nhóc, cậu tưởng Bạch Nguyệt Linh Không Thiết là miếng sắt bình thường sao? Nói cho cậu biết trong điện Đan Khí của thành Hội Lăng chỉ có mười lăm cân hàng có sẵn, hơn nữa giá là ba ngàn tinh thạch thượng phẩm một cân”.
Dương Hạo không khỏi nhếch môi, thật ra cậu đã biết giá và mức độ quý hiếm của Bạch Nguyệt Linh Không Thiết, có lẽ các thế lực bình thường không gom nổi một cân, điện Đan Khí có thể gom được mười lăm cân đã xem như không tệ rồi.
Hơn nữa cậu cũng biết khoảng chừng giá của món đồ này nên mới dám nói ra một ngàn cân, cậu muốn cho Từ Hạo thấy hình tượng muốn thật nhiều của mình, sau đó mặc kệ ông lão này muốn giá nào, mình cũng có thể mặc cả.
“Không có nhiều như thế? Tiếc thật đấy”, Dương Hạo nhíu mày thở dài dường như đang cảm thấy rất thất vọng, cậu lẩm bẩm: “Mười lăm cân không đủ cho mình dùng, mua cũng không còn thú vị. Nếu thêm một chút, vẫn có thể chấp nhận giá này nhưng số lượng lại ít đến thế, haizzz”.
Từ Hạo nhướng mày, ông ta cũng không nói gì, tên nhóc Dương Hạo này đang có ý bảo giá quá đắt, nhưng ông ta cũng không phải là người có thể tùy ý đưa cho một cái giá rẻ.
“Túy Hạch Hắc Đồng chắc là có chứ nhỉ? Lấy cho tôi một ngàn cân”, nói rồi Dương Hạo chỉ vào một mẫu kim loại trên đơn hàng.
“Không có, chỉ có mười cân thôi”, Từ Hạo sầm mặt, mở miệng là đòi một ngàn cân, tên nhóc này nghĩ điện Đan Khí của mình là kho bảo vật lớn hay sao vậy chứ?
Điện Đan Khí đã thành lập mấy chục triệu năm, tất cả tài nguyên đều dựa vào bản thân không ngừng phát triển và tìm tòi, hay nói cách khác là mua từ bên ngoài về.
Nhưng thành Hội Lăng nhỏ bé này sao có thể có nhiều hàng tồn đến thế chứ? Dù là thành La Hầu tự xưng là vượt qua thành phố loại một, thậm chí ngay cả quận Thanh Châu thành trì loại hai cũng chưa chắc có thể lấy một lần được nhiều thế.
Kim loại quý quá ít, bình thường đều bị các tông môn lớn đó đặt trước đơn luyện khí, lấy đi, người có thể để lại trong đan Hồn Khí chắc chắn không nhiều.
“Hắc Sư Huyền Kim này cho tôi một ngàn cân đi”, Dương Hạo nghiến răng nghiến lợi không quan tâm đến Từ Hạo, tiếp tục chỉ vào một kim loại khác nói.
“Không”.
“Một ngàn cân thạch Thiên Địa Hỏa Liêm”.
“Không, đã bảo không có”.