“Đừng nói ngươi chưa tuyên chiến mà đã đánh nha, đây chẳng phải là đánh lén sao?”, Cao Minh Thu lộ ra vẻ tức giận thở gấp.
Dương Hạo bật cười, y chậm rãi nói: “Trái lại ta không ngờ tới, dường như bắt đầu là bắt đầu liền, không phí thêm nhiều lời, lẽ nào còn phải đợi đến khi hai bên chúng ta nói xong mới được sao?”
“Cái này -------”, Cao Minh Thu không khỏi sửng sốt, thực ra những lời Dương Hạo nói không sai, hai bên là kẻ địch, trận giao chiến giữa các kẻ địch nào có thể được tiến hành giống như với các sư huynh sư đệ, sau khi nói một hai ba rồi mới động thủ?
“Tóm lại ta không phục!”, Cao Minh Thu phiên bản nam tức giận nói: “Chúng ta bắt đầu lại từ đầu, từ từ đánh một trận, nếu không ta không thể thắng được!”
Dương Hạo bật cười, không ngờ tên Cao Minh Thu đến từ thế giới Minh Vương này lại có mặt đáng yêu như vậy, xem ra người này cũng chỉ kiêu ngạo một chút, tính cách cũng được coi là không tệ, giống như một cậu bé chưa hoàn toàn trưởng thành.
“Được, vậy lần này ngươi chuẩn bị xong chưa?”, Dương Hạo khẽ mỉm cười.
“Lần này để ta động thủ trước!”, trong lòng Cao Minh Thu vui mừng, mình đã bị Dương Hạo đánh bại một lần rồi, tuy rằng hắn không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng không thể không đồng ý với cách nói của Dương Hạo, quả thực người ta không đánh lén, nhưng thất bại như vậy khiến cho Cao Minh Thu thực sự cảm thấy trong lòng có hơi bực bội.
Vốn dĩ hắn còn lo lắng Dương Hạo có đồng ý hay không, nhưng bây giờ nghe thấy Dương Hạo đã đồng ý, trong lòng Cao Minh Thu vô cùng vui sướng, hắn thầm nghĩ xem ra tên này cũng không tệ lắm.
Trong đôi mắt của Cao Minh Thu bắn ra tia sáng sắc bén, từng tia sáng lóe lên giống như tiếng hét của ác ma vương bị mắc kẹt trong vực sâu, liên tục và không ngừng tấn công về phía Dương Hạo.
Thu Nhi ở một bên cẩn thận quan sát, trong lòng cô ta thầm nghĩ, nếu Dương Hạo không địch nổi anh ta thì mình sẽ ra tay tương trợ, đến lúc đó tiêu diệt Cao Minh Thu, cho dù Dương Hạo có tức giận cũng không còn cách nào, nhiều nhất là mình ở bên cạnh dỗ dành y là được.
Ngay cả bản thân Thu Nhi cũng không biết sao mình lại có hứng thú với một cậu thanh niên có địa vị hạ đẳng, thậm chí còn nảy sinh ấn tượng tốt, trước đây, Thu Nhi không hề có suy nghĩ như vậy.
Có lẽ là vì nhờ vào sự thể hiện trước mặt Cao Minh Thu của Dương Hạo đã khiến mình nhìn thấy sự khác biệt ở người đàn ông này, mặc dù y và Cao Minh Thu đứng trên lập trường khác nhau, nhưng y có sự kiên trì của bản thân, có quy tắc của bản thân, rõ ràng biết sự tồn tại của Cao Minh Thu sẽ tạo thành mối đe dọa lớn đối với tương lai của y, nhưng y không muốn ra tay khi Cao Minh Thu mất đi khả năng phản kháng, đây là điều mà người bình thường không thể làm được.
Có lẽ là do khi mình đau khổ, Dương Hạo đã rất quan tâm mình, đã biết được bí mật của mình, hơn nữa còn biết mình đến từ một nơi khác, nếu là người khác thì có lẽ sẽ trốn càng xa càng tốt, nhưng y không giống vậy, y không trốn ở đâu xa, điều này khiến trái tim của Thu Nhi không khỏi cảm động.
Mặc dù thái độ của y rất tệ đối với người khác, và điều khiến người ta không phục hơn nữa là dường như dung mạo của mình không hề khiến y động tâm, nhưng y thực sự đã khiến mình thích---------
Dương Hạo khẽ mỉm cười, y cũng muốn xem xem rốt cuộc lực lượng tâm thần của Cao Minh Thu mạnh đến mức nào, lực lượng tâm thần trong cơ thể đã hình thành nên những tia phong đao, trông có vẻ dường như không có trình tự gì, nhưng lại mang theo khí thế lạnh lẽo và sắc bén, khắp nơi đều có khí lưu bùng nổ, khó mà phân biệt được với lực lượng tâm thần của Cao Minh Thu.
“Phong chi đại đạo?”, trong mắt Cao Minh Thu lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ Dương Hạo đã nắm bắt được lực tâm thần, kết hợp với Phong chi đại đạo tốt như vậy, sự khinh thường ban đầu của hắn đã biến mất, vô cùng ngưng trọng.