Mục lục
Truyện Ma Tôn - Dương Hạo - Tác giả: Minh Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Thành công rồi!”, trên mặt nở nụ cười, Dương Hạo đột nhiên cảm thấy không gian xung quanh dâng trào, sau đó bóng dáng cậu chậm rãi biến mất tại chỗ.  

 

Khi cơ thể bị đưa ra ngoài, sau khi Dương Hạo nhìn khung cảnh xung quanh, không khỏi sửng sốt một hơi.  

 

Bây giờ cậu không còn trong Cửu Tử Đường nữa mà đã tới một nơi trong học viện Linh Không. Ngẩng đầu lên nhìn về phía Cửu Tử Đường, nơi đó trời quang mây tạnh, không hề có chút dấu vết.  

 

“Không ngờ Cửu Tử Đường này lại bí hiểm như vậy, không biết lấy được bảo vật gì”, trong lòng Dương Hạo thầm nói, nóng lòng muốn lấy ra xem.  

 

“Dương Hạo!”, đột nhiên, sau lưng cậu vang lên một tiếng nói, ông Thanh, ông Hoắc, ông Ninh, ba cường giả xuất hiện, đi tới trước mặt cậu.  

 

“Tham kiến tam lão”, Dương Hạo cung kính nói.  

 

“Dương Hạo, từ hôm nay, ngươi không còn là đệ tử của học viện Linh Không nữa. Chưởng giáo có lệnh, ngươi giết chết Đại trưởng lão Phong Thiên Không, đuổi ngươi ra khỏi học viện, răn đe đời sau”, ông Thanh lạnh lùng nói.  

 

“Cái gì!”, Dương Hạo trợn tròn mắt, không thể tin được những gì mình nghe được. Trục xuất khỏi học viện Linh Không, vì sao lại đuổi cậu chứ?  

 

Nhưng vẻ mặt của ông Thanh không có vẻ gì là đang nói đùa. Chưởng giáo có lệnh, ai dám không tuân theo?  

 

 

 

“Đi? Lẽ nào các ông không chuẩn bị cho tôi một lý do sao?”, Dương Hạo lập tức sầm mặt xuống.   

 

Chuyện này rõ ràng là Đại trưởng lão vi phạm nội quy của học viện trước, sau đó còn muốn giết cậu, bản thân cậu chẳng qua là vì tự vệ nên mới giết Phong Thiên Không. Như vậy lẽ nào cũng là tội sao?  

 

“Nếu như nói vì tôi giết chết một kẻ cậy lớn hiếp nhỏ, còn muốn giết chết tôi mà là tội, tôi không phục. Ông ta là trưởng lão cao cao tại thượng, lại vô phép vô tắc, loại người như vậy đáng bị giết”, Dương Hạo lại nói.   

 

“Dương Hạo”, ông Thanh tỏ ra lạnh lùng, sau đó nói tiếp: “Ngươi đừng có quá quắt, học viện đã chỉ định ngươi có tội, vậy thì ngươi phải bị trừng phạt”.  

 

Trên mặt ông Hoắc lộ ra một nụ cười, sau đó vội vàng đứng phía sau nói: “Dương Hạo, cậu đừng nghe ông Thanh điên nói bừa. Cậu không có tội, chỉ là Chưởng giáo không muốn cậu ở lại đây”.  

 

“Chưởng giáo?”, Dương Hạo sửng sốt, hai từ này tượng trưng cho sự tồn tại tối cao của học viện Linh Không, ngay cả đám người ông Hoắc cũng không dám có chút thất lễ.  

 

Cậu trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu nói: “Nếu đã vậy thì hãy cho tôi gặp Chưởng giáo”.  

 

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Dương Hạo muốn ba mặt một lời.  

 

“Ngươi không có tư cách, ít nhất thì bây giờ ngươi còn lâu mới đến bước được Chưởng giáo triệu kiến. Phá Tiên Thiên, vào Tử Phủ, có thể Chưởng giáo sẽ đồng ý gặp ngươi”.  

 

“Phá Tiên Thiên, vào Tử Phủ”, nghe được sáu từ này, trong lòng Dương Hàn giật giật. Không muốn gặp thì không gặp, tại sao lại lấy cớ như vậy.  

 

Muốn phá Tiên Thiên, vào Tử Phủ, với trình độ của cậu bây giờ, có lẽ sau mười năm cậu cũng không thể tu luyện đến trình độ đó.  

 

Nhưng khi nghĩ lại, cậu lại chấn động. Chỉ có cảnh giới Tử Phủ mới có đủ tư cách gặp Chưởng giáo, vậy Chưởng giáo của Học viện Linh Không là sự tồn tại như thế nào?  

 

Lúc này vẻ mặt của ông Hoắc đột nhiên thay đổi. Một giọng nói vang lên bên tai, trên mặt ông ấy lập tức lộ ra vẻ thành kính.  



“Vâng, Chưởng giáo”, nghe xong lời dặn dò, ông Hoắc gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK