“Đại ca, chúng ta quay về trước đi! Những ngày huynh không ở đây, đại bá vẫn luôn nhớ huynh đấy”, Dương Kỳ nói với y.
“Đi! Các đệ dẫn đường”, Dương Hạo phất tay.
Dương Hâm vì có nhiệm vụ nên chưa thể quay về được. Hai người Dương Kỳ và Dương Thanh dắt năm người Dương Hạo bay về phía những kiến trúc cách xa hàng nghìn dặm.
“Đại ca, hồi nhỏ muội không biết, tộc Dương Thị ta lại có cơ ngơi hoành tráng như vậy. Huynh biết không, toàn bộ nhánh chính của Dương Thị ta cộng lại lên tới hơn ba mươi nghìn người”, Dương Thanh nói.
Dương Hạo cũng hơi sửng sốt, ba mươi nghìn người, con số này quả thực rất đáng sợ.
Phủ đệ Dương Thị, trong vòng bán kính 100.000 dặm đều là những kiến trúc liên tiếp, đây là cơ ngơi của toàn bộ Dương Thị. Ở tâm giới, Dương Thị cũng được coi là một thế lực không hề yếu kém.
“Soạt!”, khi hạ xuống tiểu viện phía trước, tâm thần của Dương Hạo khẽ động, cảm nhận được khí tức của phụ thân. Tuy nhiên trên mặt y không vui mừng như vừa nãy mà khẽ cau mày, ánh mắt có chút lạnh lùng.
So với trước đây khi ở thế giới Phong Vũ, tu vi của phụ thân y không hề tiến bộ chút nào. Mà lúc này y cũng cảm nhận được trong người phụ thân có một đạo phong ấn, không phá bỏ được đạo phong ấn này, cho dù thế nào ông ấy cũng không thể đột phá được cảnh giới cao hơn.
Tu vi cảnh giới Kim Linh, trong thế giới Tử Phủ đi ra ngoài cũng cảm thấy mất mặt này, phụ thân của mình e là đã phải chịu không ít giày vò và đau khổ.
“Két!”, đẩy cửa ra, trong mắt Dương Hạo ngập nước. Xa cách gần mười năm, cuối cùng y cũng được nhìn thấy người thân mà y đã nhung nhớ không biết bao nhiêu lần.
“Phụ thân”, trầm giọng gọi hai từ, phá tan không khí yên ắng trong phòng.
Bóng lưng phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Dương Hạo đứng ở trước mặt, hai hàng lệ lập tức chảy ra từ đôi mắt.
“Dương Hạo”, giọng nói có chút nghẹn ngào, Dương Giang run rẩy đi về phía trước, sau đó ôm chặt lấy con trai.
“Phụ thân, con về rồi”, khóe mắt Dương Hạo cũng ươn ướt, ôm chặt lấy phụ thân, cảm xúc của hai cha con lúc này đã hoàn toàn bộc lộ hết ra ngoài.
Đám người Dương Kỳ đứng bên ngoài cửa, nín thở không dám quấy rầy.
Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng hai cha con mới gạt bỏ được sự kích động, cùng nhau bước ra ngoài.
“Đại bá”, Dương Kỳ cung kính nói.
“Đại bá”, Dương Thanh Thanh cũng vậy.
Tô Nhã mở miệng gọi một tiếng thân thiết: “Dương thúc thúc”.
“Dương Kỳ, phong ấn trên người cha ta là sao?”, sắc mặt Dương Hạo sầm xuống, trực tiếp hỏi Dương Kỳ.
“Dương Hạo, đừng làm khó bọn họ. Phong ấn này của ta không liên quan đến họ”, sắc mặt Dương Giang căng lại, hiện giờ ông ấy sợ nhất là khi Dương Hạo biết được sự thật sẽ đi tìm đối phương gây phiền phức.