“Ha ha! Người thành danh đương nhiên có thực lực thực sự, thí quân giả có thể tham gia sự kiện này, không có ai là đơn giản cả. Đạo hữu khiêm tốn rồi”, cậu thanh niên lắc đầu cười.
Tiếp đó, cậu ta lại nói: “Làm quen một chút, ta tên Tôn Nghiêu”.
“Dương Hạo”.
Hai người nói tên rồi nhìn nhau cười, không biết tại vì sao mà Dương Hạo luôn có một loại cảm giác thân thiết vô danh đối với người tên Tôn Nghiêu này.
Trong lòng thầm kinh thán sức hấp dẫn trong nhân cách của người này, đồng thời cũng không thể không khâm phục Khô Nguyên Thiên Quân có thể dạy bảo ra được một đệ tử xuất sắc tới vậy.
Có điều, tại nơi sâu nhất bên trong nội tâm, Dương Hạo vẫn có một chút phòng bị. Dẫu sao bên trong giới tu luyện vô biên này, biến số cũng là quá lớn, không cẩn thận chút thôi cũng chẳng thể quay đầu làm lại.
“Phía trước chính là điện đón khách của phủ Khô Nguyên, đạo hữu Dương Hạo, ta chỉ đưa ngươi tới đây thôi nhé!”, Tôn Nghiêu dừng bước chân, chỉ vào kiến trúc nối tiếp nhau phía xa rồi nói.
“Cảm ơn đạo hữu Tôn Nghiêu”, Dương Hạo nói.
“Cáo từ”, Tôn Nghiêu cười với y rồi quay người rời đi.
Đợi bóng lưng của Tôn Nghiêu đi xa, Dương Hạo quay đầu lại nhìn về phía điện đón khách nối tiếp nhau. Bàn chân di chuyển, y bước về phía cánh cửa lớn phía trước.
Bước vào điện đón khách, lại có hai tu giả phủ Khô Nguyên ở cảnh giới Linh Kiếp dẫn Dương Hạo vào trong một tiểu viện. Cả quãng đường đều có thể trông thấy những tiểu viện được bố trí trận pháp kỳ diệu.
“Chàng trai, đây chính là tiểu viện của ngươi, chúng ta lui đi trước đây”, hai tu giả ở cảnh giới Linh Kiếp khiêm nhường nói một câu, sau đó quay người rời đi.
Tiểu viện rất đơn giản, một phòng một đình, cây cỏ thơm ngát. Bên trong sự mộc mạc mang theo sự tinh tế, khiến cho tâm linh trở nên tĩnh lặng.
Dương Hạo ngồi xếp bằng bên trong phòng, rút ra Phục Linh Đan, bắt đầu phục hồi vết thương bên trong cơ thể. Đòn đánh của Cơ Trạc quả thực khiến y bị thương không nhẹ.
“Vù!”, Phục Linh Đan vừa cho vào miệng, hiệu lực mạnh mẽ của thuốc đã tản ra khắp chân tay xương cốt của y, thậm chí ngay cả linh hồn và Tâm Thần đều nhận được sự trị liệu của hiệu lực thuốc.
Luận về cấp bậc, viên Phục Linh Đan này tuyệt đối có thể đạt tới đẳng cấp đan dược đỉnh cao cấp Thuần Dương. Một viên đan dược không chỉ hoàn toàn trị khỏi vết thương của Dương Hạo, còn khiến cho lực đại đạo và năng lượng cơ thể của y đều được nâng cao không ít.
“Rầm!”, vào lúc vết thương của Dương Hạo đã hồi phục được kha khá, đột nhiên có một tiếng vang cực lớn truyền tới từ bên trong khu vườn bên cạnh.
Tiếp theo đó, không gian cứ thế dao động, khí tức bị trận pháp nghiền nát truyền vào trong cảm quan của Dương Hạo.
Y khẽ nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ sắc lạnh. Đứng dậy, cơ thể ngay lập tức xuất hiện bên ngoài căn phòng.
Trận pháp của tiểu viện bị phá vỡ rồi, đồng thời ngay cả khoảng sân bên trái cũng y như vậy. Tu giả phát động lần công kích này, thực lực quả thực không yếu.
Có điều y không nhìn thấy bất cứ bóng người nào. Mà bên trong khoảng sân bên cạnh lại truyền tới những tiếng ồn ào.
Bước ra khỏi tiểu viện, y đi tới bên ngoài cửa. Vừa nhìn đã trông thấy ba bóng người đang đứng bên ngoài khoảng sân bên cạnh, mỗi người đều có khí tức ở cảnh giới Linh Kiếp đỉnh cao.