“Ai?”, giọng nói của hắn lập tức thu hút Dương Hạo, y quay người lại hỏi: “Ngươi biết lai lịch của hắn à?”
“Thiên Kha, chính là hắn. Chắc chắn không sai đâu”, lúc này Tiêu Tâm cũng lên tiếng.
Dương Hạo lại quay sang nhìn Tiêu Tâm, trong mắt y lộ ra sự nghi hoặc, xem ra tên Thiên Kha này rất nổi tiếng ở thế giới Phong Vũ.
“Trăm năm trước, tên này vừa mới trở thành đệ tử xếp thứ nhất của Đế Viện thì lại biến mất một cách bí ẩn. Hóa ra đã đến chiến trường này”, Tiêu Tâm nói với ánh mắt khâm phục.
“Xem ra không sai được đâu. Hắn là người mạnh nhất trong số những người được Đế Viện chọn”, Không Sơn cũng gật đầu.
“Đệ tử xếp thứ nhất?”, Dương Hạo rung động, y không ngờ Thiên Kha đã từng nổi danh khắp thiên hạ, làm mưa làm gió ở thế giới Phong Vũ như vậy.
“Là thứ nhất”, Tiêu Tâm gật đầu giải thích: “Ta đã từng nghe sư tôn của ta nhắc đến hắn, Thiên Kha là người đứng đầu trong kỳ thi sát hạch của Đế Viện vào trăm năm trước. Nghe nói thương đạo của hắn lúc đó đã vô cùng hoàn mỹ, gần như ở đại đạo Thiên Quân cấp cao. Hắn được gọi là đệ nhất đệ tử cũng là điều dễ hiểu”.
“Mới trăm năm mà thôi, không ngờ thí quân giả lúc giờ đã là Thiên Quân cấp cao. Sự tiến bộ của tên này thực sự quá đáng sợ”, vẻ mặt Không Sơn không khỏi chấn động.
“Thương đạo của hắn hôm nay đã trở nên hoàn mỹ hơn, không thể tìm ra sơ hở”, Dương Hạo nheo mắt lại, y quan sát trận chiến giữa Thiên Kha và Hình Ngưu, trong lòng tràn đầy khâm phục.
“Diệt Thiên Trảo!”, Hình Ngưu điên cuồng hét lên, ánh sáng vàng khắp người tụ lại thành móng vuốt.
Sát khí cuồng bạo bùng lên, thân hình của hắn lao tới, cùng lúc đó móng vuốt cũng nhanh chóng biến lớn hơn, áp chế thương ảnh ngút trời của Thiên Kha.
“Phách thiên!”, giọng nói lãnh đạm vang lên từ trong miệng Thiên Kha, chỉ nhìn thấy anh ta nhẹ nhàng vung tay trái lên, một thanh đại đao nặng nề màu đỏ lửa xuất hiện.
“Xẹt!”, đại đao vừa xuất hiện, trên bầu trời lập tức xuất hiện một lưỡi đao dài mấy trăm trượng. Tiếng rít gió vang lên, lưỡi chỉ về phía bầu trời trước, sau đó rơi xuống với khí thế vô địch.
“Chặn lại cho ta!”, Hình Ngưu cảm nhận được sự đáng sợ của thanh đao, lớp vảy trên người hắn nhanh chóng hình thành một lớp phòng ngự đao thương không thể đâm vào được.
“Keng!”, tiếng chém nặng nề vang lên, cơ thể của Hình Ngưu từ trên trời rơi xuống, bị đánh rơi phịch xuống vũng bùn phía dưới.
“Ầm!”, mặt đất rung chuyển, xuất hiện một cái hố sâu mấy chục mét. Một bóng người chật vật đứng dậy, đó chính là Hình Ngưu.
Lớp vảy trên toàn thân hắn lúc này đều có vết nứt. Hai cánh tay hắn run lên, dường như đã mất đi sức mạnh kinh thiên động địa của hắn.
“Một đao đáng sợ, còn kinh người hơn cả thương đạo của hắn”, trong lòng Dương Hạo vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Những người còn lại cũng hít một hơi khí lạnh, họ trợn to mắt nhìn cảnh tượng phía trước, họ không dám tin Thiên Kha lại có thể đâm trọng thương chiến thần Kim Giáp như Hình Ngưu chỉ bằng một đao.
“A!”, Hình Ngưu hét lên, thân hình của hắn lao ra khỏi cái hố.
Hắn nhìn chằm chằm về phía Thiên Kha trong hư không, cuối cùng trong đồng tử màu u lam cũng lộ ra sự kiêng dè. Sau đó trên người hắn lóe lên một tầng kim quang, lớp vảy nứt nẻ nhanh chóng được hồi phục, trong nháy mắt đã trở lại bình thường như cũ.
“Phòng ngự không tệ, sức mạnh hồi phục thực sự rất tốt. Nhưng Hình Ngưu à, ta vẫn có thể giết ngươi chỉ với một chiêu, ngươi có tin không?”, Thiên Kha mỉm cười nói, giống như anh ta đang nói một chuyện rất đơn giản.
“Thiên Kha, có bản lĩnh thì ngươi cứ thử xem”, Hình Ngưu nheo mắt lại, dường như hắn có chỗ dựa.
Thiên Kha cau mày, sau đó mỉm cười nói: “Hình Ngưu, ta biết thứ ngươi ỷ vào đạo pháp lệnh đó. Tuy nhiên sẽ nhanh thôi, không bao lâu nữa pháp lệnh đó sẽ tự động tiêu tan, hoàng của các ngươi cũng sẽ tự mình diệt vong”.
“Hoàng sẽ không chết, ngài ấy sẽ lại giáng lâm. Đến lúc đó lão già Phi Viêm Tinh kia chắc chắn sẽ chết, toàn bộ tàn dư của Phi Viêm Tinh cũng phải chết”, Hình Ngưu nói xong, ánh mắt hắn hung ác nhìn lướt qua nhóm người Dương Hạo, quay người rời đi.