“Khụ!”, máu tươi phun ra từ trong miệng, trên mặt lão vẫn mang theo nụ cười, sau đó khí tức đáng sợ lập tức bộc phát từ bên trong cơ thể lão.
“Ầm!”, cơ thể nổ tung, lực đại đạo lao về phía mấy Thiên Quân giống như núi đổ, chấn động tới độ đối phương hồn bay phách tán, cơ thể cũng bị trọng thương.
“Chết đi!”, cơ thể của Xích Hiệt lao tới nhanh như điện giật, bắt lấy thần hồn của Dương Triển, bàn tay chợt động, cứ thế đoạt mạng lão đi.
Lạnh lùng nhìn máu tươi lênh láng trên mặt đất, Xích Hiệt nói: “Nhà họ Dương bị xoá sổ rồi, thế nhưng Dương Hạo thì vẫn chưa chết. Đợi khi cậu ta quay trở lại, ta sẽ khiến cho cậu ta biết thế nào là sống không bằng chết”.
“Vù!”, trên bầu trời loé lên một tia sáng, Xích Hiệt vừa mới nói xong, cơ thể của Dương Hạo và Dương Cuồng Nhân đã xuất hiện giữa bầu trời.
“Sao có thể như thế?”, vừa nhìn thấy máu tươi lênh láng phía bên dưới, sắc mặt Dương Hạo đã trở nên cực kỳ lạnh lùng. Bên dưới này có người thân mà y quan tâm nhất, còn cả Tô Nhã – người phụ nữ duy nhất khiến y động lòng.
“Xích Hiệt, tên súc sinh nhà ông, ta phải giết chết ông”, Dương Cuồng Nhân trợn trừng mắt, lực đại đạo trên người bộc phát, lao về phía đối phương.
“Phụ thân”, ánh mắt của Dương Hạo khoá chặt trên một cái xác, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Nhìn gương mặt thân thuộc kia, hồi tưởng lại niềm vui mà mình có được lúc nhỏ, trong lòng y đột nhiên đau tới độ như thế sắp nứt toác ra.
“Lão nhị!”
“Lão tứ!”
“Lão lục!”…
“A!”, một tiếng kêu ngập tràn oán khí và hận thù vô tận phát ra từ trong miệng Dương Hạo, y ngẩng đầu lên, nhìn về phía Xích Hiệt, hai mắt toàn là máu, trông giống như một ma thần vậy.
“Tiền bối Thiên Kha, ta muốn huynh giúp ta một lần. Dương Hạo sẽ khắc ghi ân tình này của huynh”, giọng nói của y lạnh lùng vô tình nhưng lại hết sức trịnh trọng.
“Dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ ra tay. Cũng không phải là ân tình gì, coi như trả lại cho người ân tình tại Phi Viêm Tinh khi trước. Dù gì cũng là ta hại ngươi”, giọng nói trầm bổng vang lên, Thiên Kha bước ra từ trong chiến hạm Trấn Linh.
“Không ổn!”, Xích Hiệt vừa nhìn thấy Thiên Kha, sắc mặt đã lập tức biến đổi. Lão ta cảm nhận được khí tức đáng sợ phát ra từ trên người đối phương mạnh hơn rất nhiều so với lão ta.
“Vút!”, lão ta nhanh chóng tháo chạy về phía xa.
Thiên Kha vung tay lên, một ánh dao cực lớn xuất hiện giữa không trung, khoá chặt lấy Xích Hiệt, giam cầm lão ta hoàn toàn, khó có thể di chuyển được dù chỉ một chút.
“Tiền bối Thiên Kha, giam cầm nốt hai Thiên Quân cấp cao kia đi, đừng giết bọn chúng vội”, Dương Hạo chỉ vào hai tên trong đám Thiên Quân phía đối diện.