Mà bọn họ nào có không biết về thực lực của Văn Tĩnh, nếu không đã không lập tức điều động bốn người, đối phó với Hàn Lan bất kỳ ai trong số bốn người này đều có thể làm được, chủ yếu là Tiêu Tâm.
Nhưng bây giờ Văn Tĩnh lại ngang bằng với Tiêu Tâm, ba vị trưởng lão này không hề vui mừng tán thưởng, chỉ cảm thấy cấn cấn: “Dùng một loại bảo pháp bảo hộ”.
Tư Mã Băng gật đầu nói: “Ta sớm đã biết chuyện Văn Tĩnh lấy được một chiếc Thấu Quang giáp ở buổi đấu giá, thứ trân quý nhất chính là vẩy giáp trên áp giáp, đều được mài bằng khí quang thạch, tuy nhiên mặc dù là chí bảo giáp vị, nhưng đã sử dụng nó để chống lại một đòn của Thiên Quân đỉnh cao, chất lượng đã giảm xuống không chút, chỉ còn ngang bằng bảo pháp thượng phẩm thôi”.
“Tuy nhiên dùng để phòng ngự Tiêu Tâm thì vẫn có tác dụng, ít nhất có thể cản được một trận”, Ngô Giác đột nhiên nói: “Bọn họ đang làm gì vậy?”
Thì ra là đối thủ của Tiêu Tâm đã thay đổi, đổi thành Lâm Phàm, còn Văn Tĩnh thì bị Triệu Quảng và Thư Đồng ngăn lại, chỉ thấy Văn Tĩnh đang đỏ mặt tranh cãi gì đó với hai người này.
Sắc mặt Tư Mã Băng thay đổi, cười lạnh nói: “Lẽ nào không nhìn ra sao? Cho rằng Tiêu Tâm là một kẻ bất tài nên Lâm Phàm không chịu được nữa rồi!”
“Lâm Phàm thường ngày cũng coi là biết điều, không ngờ tầm nhìn của hắn lại hạn hẹp như vậy!”, Ngô Ngọc không khỏi thở dài một hơi nói: “Điện Thiên Nhất ta dám chịu trách nhiệm, nhưng đệ tự dám chịu thiệt thì lại quá ít, có lúc những người này còn tinh anh và mạnh mẽ hơn!”
Sắc mặt Thiên Tị hơi thay đổi: “Tam trưởng lão, ngươi đang nghi ngờ quyết định của Điện Chủ sao?”
Thiên Tị ủng hộ chuyện Điện Nhất Thiên đầu tư vào Phùng Thành, Tư Mã Băng cũng về phe ủng hộ, chỉ có Ngô Ngọc là phe phản đối, thậm chí hai bên còn làm ầm một trận, quan hệ trở nên căng thẳng.
Thiên Tị cảm thấy Ngô Ngọc không có mắt nhìn xa trông rộng, vì vậy vẫn luôn cảnh giác với Ngô Ngọc, vì vậy vừa nghe thấy tiếng thở dài của Ngô Ngọc liền lên tiếng chế giễu.
“Được rồi, đừng nói nữa”, Tư Mã Băng liếc nhìn Ngô Ngọc một cái, chậm rãi nói: “Tam trưởng lão, cho dù là sai thì chúng ta cũng không thể nào thay đổi quyết định của Điện Chủ được, có lẽ đã không kịp nữa rồi”.
Thiên Tị không khỏi sửng sốt, sao Tư Mã Băng lại thuận theo Ngô Ngọc, không phải họ cùng một phe sao?
Quả thực quá muộn rồi, Ngô Ngọc không khỏi lộ ra nụ cười khổ. Ban đầu khi Cổ Hán Y đề xuất quyết định này, ông ta nên liều mình phản đối, chỉ vì sự do dự của ông ta dẫn đến việc quyết định dễ dàng được thông qua, khiến cho các đệ tử của Điện Thiên Nhất trở thành bộ dạng này, lẽ nào đây là điều mà điện Thiên Nhất muốn nhìn thấy sao?
Ý đồ của Lâm Phàm đã bị Tư Mã Băng nhìn thấu, hắn làm sao không hiểu rõ thực lực của Văn Tĩnh được, cảnh giới hay thực lực của Văn Tĩnh đều thua kém hắn.
Xét về cảnh giới, hắn là Thiên Quân lục trọng mà Văn Tĩnh chỉ là Thiên Quân ngũ trọng. Mặc dù khoảng cách giữa Thiên Quân lục trọng và Thiên Quân ngũ trọng chỉ là một cấp bậc nhưng bản chất lại hoàn toàn khác.
Đều là Thiên Quân cấp cao, nhưng vì sao đế viện nhất định muốn Tiêu Tâm phải đột phá Thiên Quân lục trọng mới có thể chính thức tiến vào, nguyên nhân căn bản là cho Thiên Quân lục trọng mới chỉ là ngưỡng cửa của Thiên Quân cấp cao, còn Thiên Quân ngũ trọng mặc dù cũng là Thiên Quân cấp cao nhưng có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.