Bên ngoài cổng nhà họ Thôi, sự xuất hiện của Thôi Tử Ngọc và ba người Dương Hạo lập tức thu hút sự chú ý của không ít người hai bên đường.
Hầu hết đều tập trung vào ngọc nữ của nhà họ Thôi - Thôi Tử Ngọc. Mặc dù gia chủ nhà họ Thôi hiện tại có ba đứa con trai, một đứa con gái, nhưng giá trị bản thân của Thôi Tử Ngọc không hề thấp hơn ba ca ca của mình chút nào.
Hơn nữa vẻ ngoài của cô ta còn được miêu tả là khuynh nước khuynh thành, có thể chinh phục được một cô gái kiêu ngạo như vậy quả thực rất hấp dẫn đối với rất nhiều tu giả.
Cám dỗ thì cám dỗ, trong lòng rất nhiều người đều biết rõ, không có thực lực hùng mạnh và thiên phú cực cao thì hoàn toàn không có chút hi vọng nào.
Còn một số người tập trung ánh mắt trên người Bát Túc, cũng hết cách, tên này thực sự quá bắt mắt. Tướng mạo của hắn khiến cho người ta tự động bỏ qua hai người Tam Mục và Dương Hạo ở bên cạnh.
Dương Hạo và Tam Mục bị phớt lờ, ánh mắt của phần lớn của mọi người đổ dồn vào người Thôi Tử Ngọc, phần nhỏ thì nhìn chằm chằm Bát Túc.
Mọi người nhìn Bát Túc như thể đang nhìn động vật vậy, không ít người đều tỏ ra tò mò. Bọn họ đều muốn biết, rốt cuộc người mẹ nào có thể sinh ra được một thứ động vật xấu xí như vậy.
“Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa, ông đây đập chết các ngươi”, Bát Túc tức giận trừng mắt nhìn những người xung quanh, hận không thể lập tức nuốt chửng đám người này.
Dương Hạo vỗ vai hắn, cười nói: “Đừng kích động quá. Hơn nữa, ngươi trông như thế này, người khác không nhìn đó là một điều sỉ nhục với ngươi”.
“Đúng, giống như ta và chủ nhân, đều bị bọn họ sỉ nhục”, Tam Mục chen vào nói một câu, nhưng nghe giọng điệu của hắn, Dương Hạo cảm thấy có chút khó xử.
“Tiểu thư”, bên ngoài cánh cổng lớn, hai thị vệ mặc áo giáp đen cúi người kính cẩn chào Thôi Tử Ngọc.
“Ừ!”, Thôi Tử Ngọc khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, dắt đám người Dương Hạo vào trong phủ đệ rộng lớn, dẫn bọn họ đến một biệt viện đặc biệt.
Biệt viện này tràn ngập hương hoa cỏ cùng tiếng chim muông, cảnh vật tao nhã. Từ những bông hoa xung quanh và những đồ trang trí trong nhà, có thể thấy rõ đó là nơi ở của phụ nữ.
“Đạo hữu Hàn Tinh, phiền ngươi vào trong đây đợi một chút. Đợi ta bái kiến phụ thân, nói rõ tình hình với ông ấy, sau đó sẽ đưa ngươi đi gặp Tri Cơ Thiên Quân”, Thôi Tử Ngọc nói.
Dương Hạo gật đầu, y đã đến đây rồi, đương nhiên sẽ không vội thời gian một khắc này làm gì.
Thôi Tử Ngọc rời đi, để lại ba người họ. Dương Hạo không có gì làm, bước vào căn phòng tao nhã, thứ đầu tiên y nhìn thấy chính là một cái bồn trong vắt thơm ngát.
Mặt nước trong veo rải đầy cánh hoa, bên trên sủi bọt khói. Rõ ràng, đây là một suối nước nóng. Hơn nữa, nó được đặc biệt sử dụng để tắm.
Trong đầu Dương Hạo không khỏi nghĩ đến cảnh Thôi Tử Ngọc đang tắm, trong lòng không khỏi cảm thấy hứng thú. Một người phụ nữ như vậy quả thực có thể quyến rũ ham muốn của bất kỳ người đàn ông nào, và y cũng không ngoại lệ.